“Có người ngã rồi, đừng chen nữa!” Không biết ai đang la lớn.
Giọng nói đó dường như ngay bên tai Tạ Vũ, nhưng lại không phân biệt được rốt cuộc đến từ đâu. Sức mạnh của lớp sóng người đè tới từ hai phía trước sau, không khí trong ngực cô bị ép hết ra ngoài, muốn ngẩng đầu để thở nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
Xung quanh bắt đầu có người ngã, ban đầu chỉ một, hai người, nhưng người đang theo đằng sau tiếp tục chen về trước, ngày càng có nhiều người ngã xuống đất, đè chồng lên người trước đó. Có người kêu la khóc lớn, có người hoảng hốt lo sợ ùn đẩy nhau.
Đám đông đông nghịt vô cùng hỗn loạn.
“Lùi ra sau —— Lùi ra sau ——” Đằng trước có người ý thức được đã xảy ra vấn đề, bắt đầu gào thét.
Nhưng sóng người trên dưới vẫn đang kéo dài.
Lục Viễn nắm tay Tạ Vũ thật chặt, cố gắng kéo thằng bé ngã dưới đất ở bên cạnh lên, còn chưa rảnh tay thì một cơn sóng lớn phía sau lại dâng lên.
Hai người bên cạnh ngã nhào, làm Tạ Vũ cũng chúi xuống theo. Lục Viễn dùng sức bắt lấy cô, nhưng sức đè ép đằng sau quá mạnh, anh căn bản không kéo nổi, chỉ có thể ôm cô vào lòng, hai người cùng ngã xuống đất.
Tạ Vũ ở dưới người anh, vì anh dùng cánh tay chống đất, để hở ra một chút mà thở thoi thóp. Vì người ta giẫm đạp qua, mà người anh thỉnh thoảng hạ xuống một chút, nhưng lại gắng sức chống lên.
Xung quanh đen kịt, Tạ Vũ không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng gào thét hỗn loạn quanh mình. Lần đầu tiên cô sợ hãi như vậy. Ngoài việc chờ mọi thứ kết thúc ra thì không thể làm được gì cả.
Cô không nhìn thấy cả Lục Viễn, chỉ có thể cảm nhận được thân thể ấm áp cùng hơi thở quen thuộc của anh, đây là niềm an ủi duy nhất vào giờ phút này của cô, nhưng bên tai cô là hơi thở ngày càng đau đớn của anh.
“Lục Viễn…” Cô chật vật lên tiếng.
“Anh đây.” Lục Viễn khẽ đáp lại bên tai cô.
Không khí ngày càng loãng, cô còn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đã không còn bất kì hơi sức gì, ý thức cũng ngày càng mơ hồ, giống như linh hồn đang thoát khỏi cơ thể vậy.
Cô rơi vào một cơn ác mộng hỗn loạn phức tạp.
Khuôn mặt trẻ trung của Trương Hiểu Kha xuất hiện trước mặt cô, chứa đựng sự u oán thê thảm. Cô bé đứng ở rìa đỉnh tòa cao ốc chọc trời, mỉm cười rạng rỡ với vô, rồi sau đó rơi xuống như một con diều.
Cô muốn tóm lấy cô bé, nhưng lại chỉ nắm được một góc váy xé rời.
Cô nhìn khoảng không cao vời vợi dưới lầu, cả người cũng chợt choáng váng, thân thể như không khống chế được, hai chân trượt xuống, rơi thẳng xuống tòa nhà đó.
“Tạ Vũ… Tạ Vũ…” Giọng nói quen thuộc đang gọi cô, đau đớn truyền đến bờ môi.
Tạ Vũ rốt cuộc tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Cô mở mắt, thấy khuôn mặt Lục Viễn trong ánh đèn lờ mờ.
“Lục Viễn…” Cô há miệng lên tiếng, nhưng âm thanh đó yếu ớt như thể đến từ một nơi rất xa.
“Em sao rồi?” Lục Viễn dời tay khỏi người cô, sốt ruột hỏi.
Tạ Vũ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Giẫm đạp.”
Lúc này Tạ Vũ mới phản ứng kịp, ban nãy rốt cuộc đã trải qua việc gì. Thì ra cô vừa ngất xỉu, mà bây giờ cô đang nằm trong lòng Lục Viễn.
Cô từ từ ngồi dậy, sau khi hít thở thông, ngoài cánh tay vốn đã bị thương ra thì cô không hề phát hiện khác thường gì. Nhưng vẫn không có sức, chỉ có thể dựa vào ngực Lục Viễn. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em ổn. Ban nãy anh luôn bảo vệ em, có sao không?”
Hai người đều ngồi trên nền đất lạnh buốt, cả người Lục Viễn nhếch nhác, trên mặt có vết bầm tím, trán còn có vết thương màu đỏ. Anh lắc đầu: “Anh không sao.”
Tạ Vũ không mấy tin nhìn anh, nhưng ngoài sắc mặt anh có chút nặng nề không giống bình thường ra, thì cũng không nhìn ra chỗ kì lạ nào.
Mà lúc này, Tạ Vũ mới chậm chạp cảm giác được tình trạng khác thường xung quanh.
Cô chậm rãi quay đầu, xung quanh vẫn còn rất nhiều khách du lịch, nhưng bị cảnh sát chặn lại, để trống khoảng đất ở quãng trường này. Nơi đập vào mắt có rất nhiều người đang nằm ngang nằm dọc, có người đang khóc lớn mất khống chế, có người bị thương đang đau đớn, còn có người nằm dưới nền đất lạnh lẽo không có bất kì động tĩnh gì.
Cách cô hơn một mét, một cô gái trẻ nằm sấp dưới đất, chiếc áo màu nhạt đầy vết bẩn, tóc tai rối bời xõa dưới đất, khuôn mặt nghiêng, hai mắt nhắm nghiền, mất hết sắc máu.
Xung quanh vẫn ồn ào ầm ĩ, nhưng cô ấy trông yên tĩnh như thế.
Tạ Vũ ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, tựa như bỗng chốc không phản ứng kịp, cho đến khi nhân viên y tế đeo khẩu trang trắng chen vào từ trong đám đông, dường như cô mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô từng làm rất nhiều bài báo điều tra tai nạn, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình đích thân trải qua tai họa thảm thiết như vậy ở thành phố lớn phồn hoa này.
Cô ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt, tiếng kêu khóc xé ruột xé gan, các bác sĩ bận rộn, còn có những người vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại kia nữa. Cô cảm thấy mọi thứ không chân thật, giống như một cơn ác mộng còn có thể tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, họ vẫn đang chen nhau trong đám đông, chờ màn trình diễn ánh sáng 3D rực rỡ nhất đêm nay sáng lên bên hai bờ Hoàng Phố, đón chào một năm mới.
Nhưng đây không phải là một cơn ác mộng hư ảo, mà là tấm thảm kịch thật sự trong đêm giao thừa của thành phố này.
Cô không muốn nhìn cảnh bi thảm trước mắt nữa, nhưng lại quên mất làm thế nào dời mắt đi. Cho đến khi trước mắt chợt tối sầm, một sự ấm áp bao phủ lên.
Lục Viễn lấy tay che mắt cô, khẽ nói: “Đừng nhìn nữa.”
Có người đi tới hỏi: “Hai anh chị có nghiêm trọng không?”
Lục Viễn nói: “Chúng tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ một chút thôi, có thể tự đi đến bệnh viện được. Các anh đi cứu những người khác đi.”
“Được, vậy hai người cẩn thận một chút.”
Lục Viễn đỡ Tạ Vũ dậy, bảo vệ đầu cô trong ngực, không để cô nhìn tình hình bên cạnh nữa. Toàn thân Tạ Vũ như bị nhấn xuống dưới băng lạnh bảy thước, cái lạnh đó như thấm ra từ trong xương cốt, khiến cô run rẩy kịch liệt không ngừng, đôi chân mềm nhũn, gần như được Lục Viễn ôm từng bước một đi ra ngoài.
Đến bệnh viện đã gần một giờ sáng.
Tạ Vũ rốt cuộc từ từ bình phục lại, dưới ánh đèn sáng choang của bệnh viện, lúc này cô mới phát hiện Lục Viễn chẳng hề không sao như anh nói. Sắc mặt anh trắng bệch, vào tối mùa đông lạnh lẽo mà trán đầm đìa mồ hôi.
“Anh sao vậy?” Tạ Vũ nắm tay anh hỏi.
Lục Viễn khẽ nhíu mày lắc đầu, lấy tay xoa trán, nhưng giây tiếp theo đột nhiên ngã xuống đất.
Tạ Vũ sợ đến mức la lớn: “Bác sĩ… Bác sĩ…”
Sau một hồi hoảng loạn, Lục Viễn được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu.
Tạ Vũ ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, nhắm mắt dựa vào tường, trong đầu rối tung, nỗi sợ hãi và ám ảnh dâng lên lần nữa.
Đến tận nửa tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra.
Tạ Vũ lập tức đứng dậy hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Bệnh nhân tạm thời vẫn đang hôn mê, là chấn động não do giẫm đạp tạo thành, có điều không tính là nghiêm trọng lắm, chắc sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi hai ngày, xem liệu có vấn đề gì khác không.”
Tạ Vũ gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Lục Viễn tỉnh lại ở phòng bệnh, mở mắt liền thấy đôi mắt đỏ bừng của Tạ Vũ, anh hỏi: “Anh sao vậy?”
Tạ Vũ nói: “Bác sĩ nói anh bị chấn động não hôn mê. Anh cũng biết chịu đựng thật, đến bệnh viện mới ngất xỉu.”
Lục Viễn đau đớn nhíu mày, đưa tay che trán: “Quả thật hơi nhức đầu.” Anh hơi dời ngón tay, rồi nhìn cô, “Em không sao thật chứ?”
Tạ Vũ lắc đầu: “Không sao thật mà, không phải đều được anh bảo vệ sao?”
Lục Viễn nói: “Anh không nên bảo em đến bến Thượng Hải.”
Tạ Vũ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Chúng ta không đi thì tai nạn hôm nay cũng sẽ xảy ra.” Cô khựng lại, “Cô gái bên cạnh em trẻ lắm.”
Lục Viễn vươn tay nắm bàn tay đặt bên giường của cô: “Thiên tai nhân họa, chúng ta đều vô năng vô lực, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Tạ Vũ đan mười ngón tay với anh: “Vừa rồi em sợ lắm.”
Lục Viễn nhìn cô, không nói gì.
Hai người trầm mặc chốc lát, di động trong túi Tạ Vũ đột nhiên reo lên. Cô móc ra, tuy màn hình bị vỡ một chút nhưng vẫn chưa hỏng. Điện thoại là Trần Kiếm vừa thành công thăng chức làm phó tổng biên tập gọi.
“Tạ Vũ, cô có ở Thượng Hải không?”
“Có.”
“Tốt quá, tôi vừa thấy tối nay ở bến Thượng Hải xảy ra vụ giẫm đạp, mấy phóng viên khác đi vắng hết rồi, cô mau tới đi.”
Tạ Vũ hờ hững nói: “Tôi vẫn đang bị tạm thời đình chỉ công việc.”
“Cô bị tạm thời đình chỉ chứ đâu phải nghỉ việc. Mau tới đi, đây là nhiệm vụ mới của cô, tốt nhất lấy được tin độc quyền.”
Tạ Vũ hơi cao giọng: “Tôi vừa rời khỏi bến Thượng Hải, bây giờ còn đang ở bệnh viện.”
Trần Kiếm lại nói bằng giọng có vẻ hưng phấn: “Vậy thì càng tốt. Cô hiểu rõ tình hình ở hiện trường phải không? Mau theo vào lại thử đi, tìm được thân nhân người chết và người bị thương. Tạp chí chúng ta không nhanh bằng truyền thông mới, nhưng độc quyền và chiều sâu làm tốt là được. Cô mau đi đi, nghe nói rất nhiều người chết rồi!”
Cảm giác chán ghét không kềm chế nổi bỗng chốc xông lên. Cô cũng từng là một phóng viên gặp chuyện lớn là tế bào cả người hưng phấn, cũng thấy qua đủ mọi tai họa, nhưng chỉ có bản thân trải qua mới có thể thật sự cảm nhận sự đau đớn của những người bị tai nạn, cũng mới biết sinh ly tử biệt khiến người ta sợ hãi đến mức nào.
Đêm nay cô và Lục Viễn chỉ cách cái chết một bước chân.
Tạ Vũ căm tức mắng: “Cút mẹ mày đi!”
Sau đó cúp điện thoại tắt máy.
Cô nhắm mắt lại, nằm sấp bên gối Lục Viễn.
Anh vươn tay vuốt tóc cô.
Tạ Vũ nói: “Xem ra em vẫn không làm một phóng viên tốt được.”
Lục Viễn nói: “Em là một phóng viên tốt.”
“Em rất sợ. Sợ đêm nay một người trong chúng ta sẽ chết.”
“May mắn là chúng ta vẫn còn sống.”
Thế nhưng, trong tai nạn xảy ra bất ngờ vào đêm cuối cùng của năm 2014 ấy, có người vĩnh viễn ở lại đây.