Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 52: Tố cáo




Cuối năm 2014, trên mạng xảy ra một chuyện mang tính bùng nổ.

Quỹ Tân Miêu, quỹ con của quỹ Dương Quang và tổng cán sự giáo sư Hồ Hành Kiến của quỹ bị một nữ phóng viên tố cáo trên weibo với danh nghĩa cá nhân. Đây là sự tố cáo có chuẩn bị chu đáo.

Khai man chi phí, mua đồ giá cao, trục lợi bất chính, con số chi tiêu trong báo cáo thường niên và dự án từ thiện thực tế không khớp, lạm dụng chi phí quản lý. Tất cả số liệu đều có lý có chứng, có thể nói là hoàn mỹ.

Mấy chuyện được tiết lộ như bản thân Hồ Hành Kiến khi đi khảo sát dùng chi phí của quỹ ăn món ăn dân dã, chơi gái bao nuôi tình nhân thì càng làm sửng sốt hơn, cũng thu hút sự chú ý của công chúng hơn. Những chỉ trích này không phải nói không, mà có ảnh có video, chứng cứ xác thật.

Nhân vật thần tượng tồn tại bao năm trong con mắt công chúng sụp đổ từ thần đàn.

Khi đăng ảnh, Tạ Vũ cố hết sức che mặt Tiêu Đình Đình, nhưng internet phát triển nhanh chóng moi ra thân phận người phụ nữ đồ hiệu đầy người này, cô ta là thư kí của quỹ Tân Miêu.

Trong một đêm trên mạng nổ tung!

Tất cả mọi sự tham ô nói chung đều không bằng tham ô tiền từ thiện khiến người ta căm phẫn hơn.

Có người khởi xướng hoạt động, yêu cầu quỹ trả lại tiền quyên góp của công chúng.

Quỹ Dương Quang đương nhiên là bị liên lụy, bộ phận quan hệ xã hội của quỹ lập tức gửi công văn làm rõ, đồng thời công khai báo cáo thường niên cặn kẽ của quỹ, tuyên bố quả thật lơ là trong việc giám sát quỹ Tân Miêu, sau khi điều tra rõ sẽ cho công chúng một câu trả lời.

Cùng lúc với việc tố cáo trên mạng, Tạ Vũ đã nộp hết bằng chứng cho cảnh sát. Hồ Hành Kiến và Tiêu Đình Đình, kể cả những nhân viên khác của quỹ Tân Miêu, toàn bộ bị cảnh sát dẫn đi trợ giúp điều tra.

Trận giông tố này đến bất thình lình khiến người ta không kịp chuẩn bị, đồng thời sức mạnh như vũ bão, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào lắng xuống được.

Ngày thứ hai sau khi tố cáo, Tạ Vũ bị lão Trương gọi đến phòng làm việc.

Lão Trương có vẻ như cả đêm không ngủ, khuôn mặt vốn trông chẳng còn trẻ có vẻ già hơn, thấy Tạ Vũ vào, thở hổn hển nhặt tạp chí trên bàn ném vào cô.

Nhưng ông ấy nhắm không chuẩn, tạp chí rơi xuống dưới đất trước mặt Tạ Vũ.

Tạ Vũ khom người nhặt tờ tạp chí lên, cười hì hì nói: “Tổng biên tập, có gì từ từ nói, tức giận hại gan lắm!”

Lão Trương xanh mặt nhìn cô: “Thảo nào khoảng thời gian này cô bận đến độ không thấy cái mặt đâu, nhiệm vụ lấy tin giao cho cô cũng qua loa cho qua chuyện, hóa ra là đi làm chuyện lớn. Tại sao cô không bàn bạc trước với tôi chuyện tố cáo Hồ Hành Kiến?”

Tạ Vũ hơi nghiêm mặt: “Nếu tôi bàn bạc với anh, anh sẽ đồng ý sao?” Đang nói, cười mỉa một tiếng, “Nói không chừng còn giúp giấu đi nữa. Lần này tôi dùng weibo cá nhân, không liên quan đến công việc.”

Lão Trương bị chẹn họng, cười khẩy nói: “Cô tưởng mình giỏi lắm sao?”

Tạ Vũ thản nhiên nói: “Không có, chẳng qua phát hiện chuyện này thì không cách nào vờ như không biết được.”

Lão Trương chỉ vào cô trong chốc lát: “Cô có biết không, việc bổ nhiệm phó tổng biên tập sắp xuống rồi, đã xác định là cô. Nhưng vừa xảy ra chuyện này, tối hôm qua cấp trên tạm thời gọi điện thoại cho tôi, nói việc bổ nhiệm gác lại.” Đang nói, bổ sung thêm một câu, “Còn nữa, hôm nay bắt đầu tạm đình chỉ công việc của cô, lúc nào khôi phục thông báo sau.”

Tạ Vũ cười cười không sao cả: “Tôi đã sớm đoán sẽ có kết quả này. Quỹ Dương Quang vốn không có vấn đề, nhưng Hồ Hành Kiến và quỹ Tân Miêu sụp đổ, tương đương với việc tấm bảng của quỹ Dương Quang cũng bị đập vỡ mất một miếng. Quỹ Dương Quang có lẽ thật sự không biết Hồ Hành Kiến đã làm trò gì, cũng thật sự sẽ không dễ tha thứ cho những trò này của ông ta, nhưng tuyệt đối không muốn thấy bị người khác công khai tố cáo. Tạp chí chúng ta và quỹ Dương Quang hợp tác nhiều năm, quan hệ giữa tầng quản lý chặt chẽ, tôi làm chuyện thế này chắc chắn khiến các lãnh đạo khó xử, lãnh đạo của tạp chí đoán chừng bây giờ cũng có suy nghĩ xé xác tôi rồi. Bây giờ không sa thải tôi, chẳng qua là ngại phản ứng của công chúng. Tổng biên tập anh yên tâm, nếu anh khó xử thì cứ nói cho tôi biết một tiếng, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể từ chức.”

Lão Trương thở dài: “Tạ Vũ ơi Tạ Vũ! Nếu cô đã biết những mối quan hệ lợi hại này, tại sao còn phải làm như vậy? Nếu Hồ Hành Kiến có những vấn đề đó thật thì quỹ Dương Quang nhất định sẽ xử lý. Cô làm như vậy mọi người trở tay không kịp. Cô cho rằng thật sự đang giúp sự nghiệp từ thiện sao? Không hề! Cô như vậy sẽ khiến dân chúng thất vọng về quỹ từ thiện, giảm bớt sự nhiệt tình của mọi người đối với từ thiện, kết quả là quyên góp từ thiện ít hơn, người được trợ giúp cũng ít hơn!”

Tạ Vũ thoáng sửng sốt, nói: “Tôi là một phóng viên, cho nên hi vọng mọi thứ phơi bày ra ánh sáng. Chuyện này có lẽ sẽ khiến công chúng bớt nhiệt tình với việc từ thiện, nhưng không phá thì không xây được, bộ máy hư hại sẽ được thời gian sửa chữa, thứ tốt sẽ không bị một chuyện xấu phá hủy hoàn toàn, mà sẽ khải hoàn sống lại, công chúng cũng sẽ ngày càng có năng lực phân biệt.”

Lão Trương cười: “Miệng cô đúng là gì cũng nói được. Tôi tưởng cô làm phóng viên bao nhiêu năm như vậy, đã sớm học được làm việc khôn khéo hơn một chút đầu óc nhạy bén hơn một chút, nhưng bây giờ xem ra, cô giống hồi mới tốt nghiệp như đúc.”

Tạ Vũ cười: “Vì tôi thích mình khi đó hơn, nên tôi chọn trở lại làm cô ấy.”

Lão Trương ngẩn người, cười xua xua tay: “Bỏ đi bỏ đi, cô đây là đang làm chuyện tốt, nếu tôi chỉ trích cô nữa thì ngược lại có vẻ như tôi là một người xấu vậy. Khoảng thời gian này cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi sẽ cố hết sức tranh thủ với cấp trên, không để công việc sau này của cô bị ảnh hưởng, nhưng chuyện phó tổng biên tập có lẽ hết cách rồi.”

Tạ Vũ gật đầu: “Cảm ơn tổng biên tập.”

Cô xoay người đi đến cửa, lại bị lão Trương gọi lại: “Lần này cô đắc tội không ít người đâu, bản thân cẩn thận một chút.”

Tạ Vũ quay đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Lão Trương thở dài một tiếng, cười cười: “Tạ Vũ, sư phụ ủng hộ!”

Mắt Tạ Vũ nóng lên, cô nhoẻn miệng cười nói: “Cảm ơn sư phụ.”

Vì việc tố cáo này mà truyền thông ùn ùn kéo tới muốn phỏng vấn Tạ Vũ. Nhưng điều cô nên nói đã nói hết trong bài weibo tố cáo, không muốn đối mặt với truyền thông, vừa vặn không có việc phải ra ngoài, nên ru rú ở nhà coi như nghỉ ngơi.

Buổi tối, cô nhận được điện thoại của Lục Viễn sớm hơn thường ngày một chút, còn chưa chờ cô mở miệng, đầu bên kia nhanh chóng nói: “Bật máy vi tính gọi video.”

“Anh ở tiệm internet sao?”

Tạ Vũ hào hứng bật máy vi tính. Cách lần gọi video trước đã gần hai tuần, người đàn ông trong màn hình cắt tóc ngắn hơn, đường nét lạnh lùng cứng rắn góc cạnh hơn.

Đây là người đàn ông Tạ Vũ yêu.

Tạ Vũ cười hỏi: “Anh thấy tố cáo trên mạng của em rồi?”

Lục Viễn ở bên kia gật đầu: “Trưa hôm nay Hướng Vân gọi điện thoại nói cho anh biết. Anh dạy xong ăn cơm là vào làng lên mạng xem thử. Lần trước em nói cân nhắc làm một chuyện, chính là chuyện này à?”

Tạ Vũ đắc ý gật đầu: “Không sai, em cừ lắm phải không?”

Lục Viễn cười khẽ: “Phải, rất cừ.”

Ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, Tạ Vũ biết anh đang nhìn mình trên màn hình, hiếm khi có hơi ngượng: “Chỉ nói việc này à?”

Nét mặt Lục Viễn thoáng hiện lên chút lo lắng: “Chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, liệu có ai gây phiền phức cho em không?”

Tạ Vũ nghiêng đầu cười nói: “Anh rất lo cho em sao?”

Lục Viễn gật đầu nghiêm túc nói: “Rất lo.”

Dáng vẻ này của anh, Tạ Vũ ngược lại không tiện thờ ơ nữa, cười nói: “Không sao đâu. Mấy người Hồ Hành Kiến này đâu phải giới giang hồ, sẽ không làm gì em cả. Hơn nữa Thượng Hải là xã hội cai trị bằng pháp luật, không có gì đáng sợ đâu.”

Cô xắn tay áo mình lên, làm động tác gồng tay, “Thấy không? Em đã tập đấu vật, không dễ chọc đâu. Hơn nữa bây giờ em bị tạm đình chỉ công việc, bên ngoài toàn là truyền thông muốn phỏng vấn em, không có việc em sẽ không ra ngoài.”

Lục Viễn bị cô chọc cười: “Dù sao cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Tạ Vũ cầm tấm lịch trên bàn quơ quơ: “Ngày nào em cũng đếm này. Còn hơn một tháng nữa các anh nghỉ, đoán chừng khoảng thời gian này em rảnh lắm, đến lúc đó em sẽ tới chỗ anh đón anh.”

Lục Viễn cười nói: “Xa như vậy không cần đâu, em đón anh ở ga tàu là được rồi.”

Tạ Vũ bĩu môi: “Sao em thấy lúc nào em cũng là tình yêu cuồng nhiệt dính cái mông lạnh của anh vậy.”

Lục Viễn dở khóc dở cười: “Được rồi, để tránh cho em có ảo giác đó, tối nay anh ở tiệm internet bầu bạn với em cả đêm.”

Tạ Vũ hỏi: “Không lạnh sao?”

Lục Viễn nói: “Không lạnh.”

Tạ Vũ cười: “Nếu anh đã cứ đòi bầu bạn với em, vậy thì em ráng chấp nhận vậy.”