Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 44: Xa cách




Trưa hôm sau Hứa Trân và Lâm Mộ Phàm đi. Tạ Vũ và Lục Viễn tiễn họ đến đầu đường đón xe.

Hứa Trân trang điểm nhẹ, đẹp không thể tả. Vẻ kích động thất lễ hôm qua đã không còn thấy trên khuôn mặt cô ấy. Có lẽ gặp lại sau nhiều năm, rốt cuộc để cho cô ấy khuây khỏa bớt về mối tình thất bại kia. Tạ Vũ cảm thấy bề ngoài xinh đẹp của người phụ nữ này bé nhỏ không đáng kể so với sự ung dung trên người cô ấy. Chắc hẳn những người đàn ông từng yêu và đang yêu cô ấy, sở dĩ trở thành bề tôi quỳ dưới váy cô ấy cũng không phải chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp.

Ví dụ như Lý Hưng Ngộ, ví dụ như Lâm Mộ Phàm, lại tỷ như Lục Viễn.

Lâm Mộ Phàm kéo Lục Viễn nói chuyện một hồi, sau khi lên xe, lại mở cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với Tạ Vũ. Tạ Vũ cười nhạt đi lên trước hơi khom người.

Lâm Mộ Phàm khẽ nói: “Đối xử với cậu ấy thật tốt nhé.”

Tạ Vũ gật đầu: “Tôi biết.”

Lâm Mộ Phàm nhoài ra khỏi cửa sổ xe, nghiêng đầu quan sát cô từ trên xuống dưới một cái, nhíu mày cố gắng nhớ lại chút gì đó, chậc một tiếng: “Tôi nhớ thật sự đã gặp qua cô ở đâu đó rồi.”

Tạ Vũ pha trò theo thói quen: “Bà Lâm đang ở ngay bên cạnh anh, anh cũng dám nói như vậy à?”

Lâm Mộ Phàm cười ha ha: “Có lẽ là tôi nhớ nhầm.”

Tạ Vũ hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Trân đang ôm con bên cạnh anh ta. Cô ấy mỉm cười, gật đầu với Tạ Vũ.

Tạ Vũ cười cười với cô ấy, ngầm hiểu ý.

Chờ xe taxi đi xa, Tạ Vũ nói với người đàn ông đứng cạnh mình: “Nếu em là đàn ông, có lẽ cũng sẽ thích cô ấy.”

Lục Viễn cười: “Thích là chuyện rất đơn giản, nhưng yêu lại không dễ dàng như vậy.”

Tạ Vũ không hỏi đến cùng những chuyện vụn vặt nhỏ xíu trong quá khứ kia nữa, đây là chuyện không liên quan đến cô, cũng không có bất kì quan hệ gì với Lục Viễn bây giờ.

Hai ngày còn lại, ở cổ trấn, hai người trải qua khoảng thời gian hiếm khi không hỏi việc đời, dường như thế giới này, ngoài đối phương ra thì vẫn chỉ là đối phương.

Lần này đến lần khác bước đi trên con đường đá xanh, dạo chơi qua muôn vàn cửa hàng nhỏ đặc sắc, trò chuyện với người bán hàng rong địa phương, nghe họ nói về phong thổ. Dọc theo bờ sông Đà Giang, nhìn dòng nước xanh biếc trong veo không thấy đáy chảy cuồn cuộn, chèo thuyền du ngoạn dưới ánh mặt trời. Khi đêm xuống, họ nhìn ánh đèn sáng rực của cổ trấn, cho dù ánh đèn như thế đại diện cho việc mùi vị thương mại ngày càng nồng đậm, nhưng không ai phủ nhận sức hấp dẫn mà thời đại trao cho cổ trấn này.

Tâm trạng khác nhau thì cảnh vật cũng sẽ khác. Nếu là mọi ngày, Tạ Vũ đại khái sẽ mang ánh mắt phê bình dè bĩu viên ngọc quý nơi núi sâu này. Nhưng lần này có Lục Viễn bên cạnh, cô bỗng cảm thấy mọi thứ thật tuyệt đẹp.

Tuyệt đẹp đến mức khiến cô muốn thời gian dừng từ đây, để cô và Lục Viễn hòa vào ngôi cổ trấn này.

Họ còn cùng xem một vở kịch múa quy mô lớn ở nhà hát trên núi. Trên sân khấu, câu chuyện tình yêu trong “Biên thành” đau đớn triền miên.

Khi đi xuống núi, Tạ Vũ cười hỏi Lục Viễn: “Anh nói Na Tống có quay lại tìm Thúy Thúy không?”

Lục Viễn trả lời cô bằng nguyên văn: “Có lẽ mãi mãi sẽ không quay lại nữa, có lẽ ngày mai sẽ về.”

Tạ Vũ lại hỏi: “Liệu có một ngày anh sẽ rời bỏ em không quay lại nữa không?”

Lục Viễn nói: “Sẽ không có.”

Tạ Vũ kéo tay anh, chỉ dựa bên cạnh anh: “Vậy anh mau về Thượng Hải đi, đừng để em chờ lâu quá.”

Lục Viễn cúi đầu nhìn cô: “Được, vậy em ở Thượng Hải đàng hoàng, chờ anh đi tìm em.”

Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng mắt anh: “Cái này có tính là hứa hẹn không?”

Lục Viễn thoáng thôi cười: “Tính.”

Tạ Vũ cũng đổi sang vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Em chờ anh.”

Lục Viễn nhếch miệng cười: “Vậy cái này có tính là hứa hẹn không?”

Tạ Vũ cũng cười: “Đương nhiên tính.”

Thật ra không ai biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng họ bằng lòng giao tương lai không thể đoán trước cho đối phương. Bất kể thứ chờ đợi họ có phải là chuyện cơm ăn áo mặc phức tạp, hay là đủ mọi chuyện thực tế không thể tránh hay không, nếu ở bên người trước mặt đây, thì hết thảy mọi thứ đó không khiến người ta chống cự và sợ hãi gì nữa.

Đêm cuối cùng ở cổ trấn, vì thời điểm chia xa sắp đến, hai người đều không nỡ rời thân thể đối phương. Thế là lần này đến lần khác, cho đến tận khi sắc trời dần ửng màu trắng bạc, họ rốt cuộc mới mệt lả mà ôm nhau ngủ.