Hôm nay thời gian không còn sớm, xuống thôn khảo sát đương nhiên không đủ thời gian. Hồ Hành Kiến và Trần Thành cũng sẽ không đến trường tiểu học Hồng Khê ngủ qua đêm. Tạ Vũ vốn định đi theo Lục Viễn xuống thôn trước, nhưng lại bị Hồ Hành Kiến kêu ở lại, vì anh ta cần cô chụp ảnh dọc đường họ xuống thôn.
Lúc này Tạ Vũ coi như là đi theo phỏng vấn hai người, thật sự không dễ rời khỏi, chỉ có thể cũng ở lại trong làng.
Điều bất ngờ là, Lục Viễn vậy mà cũng ở lại.
Hướng Vân khó hiểu hỏi: “Không phải ngày mai anh có lớp sao?”
Lục Viễn nói: “Ngày mốt thi cuối kì, ngày mai không cần lên lớp, hiệu trưởng Điền giám sát bọn trẻ tự học là được rồi.”
Tạ Vũ thản nhiên nhìn anh một cái, chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh tự nhiên, tựa như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn được nữa. Nhưng không biết vì sao trong lòng cô lại có chút hưng phấn muốn nhảy cẫng lên.
Chỗ ở là nhà khách duy nhất trong làng.
Đi đường vất vả, sau khi mọi người về phòng mình rất sớm thì không trở ra nữa, đêm nay dường như vô cùng yên ắng.
Lục Viễn ở phòng bên cạnh Tạ Vũ. Cô nằm trên giường, di động đang cầm trong tay hiển thị mới đến mười giờ. Đây không phải là giờ ngủ của cô.
Tạ Vũ cầm di động dừng lại ở con số kia, soạn một tin nhắn “Anh ngủ chưa”, cảm thấy vô vị, lại xóa rồi viết lại năm chữ “Anh đang làm gì vậy”, nhưng cuối cùng vẫn xóa.
Ở cái tuổi hai mươi bảy hỗn loạn này, cô cảm thấy mình đột nhiên trở nên có phần bản thân cũng không hiểu nổi bản thân. Giống như có một loại suy tính thiệt hơn thình lình xuất hiện, sự thấp thỏm không xác định này lâu lắm rồi không cảm nhận qua.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra nét mặt lạnh nhạt khi Lục Viễn vừa thấy cô lúc ăn cơm.
Cộc, cộc, cộc!
Bức tường phát ra tiếng. Tạ Vũ nhíu mày, nhổm người dậy.
Cộc, cộc, cộc!
Ba tiếng lại vang lên. Tạ Vũ chợt cười một tiếng có chút hớn hở, giơ tay gõ hai cái đáp lại.
Cô xuống giường, mang dép ra cửa, gần như đồng thời với cô, Lục Viễn đứng ở cửa phòng bên cạnh. Tạ Vũ cười với anh, khuôn mặt lạnh tanh của Lục Viễn rốt cuộc cũng mỉm cười một chút.
Anh nói: “Mệt không?”
Tạ Vũ lắc đầu.
“Có muốn ra ngoài dạo một chút không?”
Tạ Vũ gật đầu.
Đã vào đầu hạ, con đường làng quê không yên tĩnh vắng vẻ như mùa đông. Tuy trên đường hầu như không có người đi bộ, nhưng trong quán nhỏ ven đường có tiếng tivi, tiếng trẻ con chơi đùa ầm ĩ, cùng tiếng đánh mạt chược.
Đường phố không có đèn đường, ngoài ánh sáng yếu ớt mà hàng quán nhỏ ven đường hắt ra, là ánh trăng trên bầu trời chiếu xuống, vì vậy bóng đêm này có vẻ như mơ hồ.
Lần trước Tạ Vũ còn có suy nghĩ trêu chọc anh, lần này cô không muốn làm như vậy nữa.
Cô tránh chủ đề chỉ thuộc về hai người, mở miệng nói: “Tôi thấy hôm nay lúc ăn cơm anh không vui.”
Lục Viễn không trả lời mà hỏi lại: “Vậy cô vui sao?”
Tạ Vũ nói: “Không đến mức không vui, nhưng ít nhiều gì cũng hơi ghét. Người làm công ích ăn uống thả cửa trong núi còn ăn món dân dã, dù thế nào thì cũng có phần không thể nói nổi. Tôi vẫn là nghĩ đại giáo sư Hồ quá tốt rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở đâu mà có con người hoàn mỹ chứ. Cho dù là nhà đại từ thiện, thật ra cũng có mục đích khác.”
Lục Viễn nói: “Mặc kệ nhân phẩm anh ta thế nào, quỹ hoạt động ra sao, chỉ cần họ có thể đưa ra những sự trợ giúp mang tính thiết thực cho trường và bọn trẻ của chúng tôi, là tôi cảm thấy được.”
Tạ Vũ gật đầu: “Anh nói đúng.”
Hai người đi một đoạn, rồi đi trở về.
Tạ Vũ chợt ơ một tiếng: “Đó không phải là tài xế Tiểu Lưu sao?”
Lục Viễn ngẩng đầu: “Phải.”
Bên cạnh anh ta còn có hai cô gái trẻ, ăn mặc mát mẻ, là người làm gì liếc mắt là có thể nhìn ra.
Ba người đi về hướng nhà khách, rất nhanh biến mất ở bên trong cửa.
Tạ Vũ đi nhanh lên trước.
Lục Viễn túm cô lại: “Cô làm gì thế? Chuyện này rất thường thấy mà.”
Tạ Vũ nói: “Bệnh nghề nghiệp, khá tò mò.”
Cô tự đi lên trước, nhanh chóng lên đến lầu hai, lặng lẽ ló đầu ra nhìn hành lang. Tiểu Lưu dẫn hai cô gái đứng ở cửa phòng Hồ Hành Kiến gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa đó mở ra. Hồ Hành Kiến xuất hiện ở cửa, nét mặt không thấy rõ lắm, nhưng có thể nghe được mang máng hai người nói chuyện.
“Giáo sư Hồ, tôi làm việc anh yên tâm, không tệ chứ.”
Hồ Hành Kiến chậc chậc gật đầu: “Đương nhiên tôi yên tâm, khi về nhất định khen anh thêm mấy câu trước mặt cục trưởng của các anh.” Anh ta nắm tay một cô gái trong đó, “Em gái tìm từ đâu tới thế, đúng là xinh đẹp. Trong núi thật sự là đâu đâu cũng là báu vật.”
Tiểu Lưu hì hì nói: “Đây không phải là em gái Hồ Nam chúng tôi, là em gái Tứ Xuyên, năm nay mười chín tuổi. Giáo sư Hồ, anh cứ chơi từ từ, tôi cũng về phòng đây.”
Nói xong vẫy vẫy tay, ôm một cô gái khác đi vào căn phòng bên cạnh.
Hồ Hành Kiến thuận thế kéo cô gái trước người vào lòng mình, hôn một cái, đóng cửa lại.
Tạ Vũ lấy lại di động lén hướng về phía đó, tắt máy quay.
Cô lùi về sau một bước, lại đụng vào một bức tường người nóng rực. Vì đột nhiên không kịp chuẩn bị, nên suýt nữa lỡ kêu thành tiếng. Lục Viễn bịt miệng cô lại, cả người cô dựa vào ngực anh.
Dưới ánh sáng lờ mờ, hai người nhìn nhau, gần trong gang tấc, hơi thở của đôi bên cũng nghe rõ ràng.
Tạ Vũ nhìn anh, trái tim chợt lỡ mấy nhịp.
Lục Viễn hình như ngây ngẩn trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, từ từ buông cô ra: “Cô quay cái này làm gì?”
Tạ Vũ quay đầu lại, không để cho anh nhìn ra tình trạng khác lạ của mình: “Tò mò kèm thói quen nghề nghiệp.” Nói xong, lại cười một tiếng, “Giáo sư quả nhiên là gọi thú.”
“Hửm?” Lục Viễn không hiểu.
Tạ Vũ cười nhìn về phía anh: “Gọi là cầm thú.”
Lục Viễn cũng cười một tiếng, vòng qua cô đi về phòng. Tạ Vũ cất di động, đi theo phía sau anh, trước khi anh dừng ở cửa, mở cửa đi vào, cô mở miệng gọi anh: “Lục Viễn.”
Lục Viễn ngoảnh lại nhìn cô.
Tạ Vũ nhẹ nhàng dựa vào cửa, lấy lại vẻ không nghiêm túc mà Lục Viễn quen thuộc trước đây, cô hỏi: “Mấy tháng qua anh có từng nhớ tới tôi không?”
Lục Viễn cụp mắt, trầm mặc không trả lời.
Tạ Vũ không nhận được đáp án, trả lời thay anh: “Tôi đoán là không, nhưng tôi từng nhớ tới anh.”
Lục Viễn từ từ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen kịt trầm lắng như nước.
Tạ Vũ cười cười: “Lần này tôi nói thật, không phải đùa giỡn với anh.”
Lục Viễn nói: “Ừm.”
Mặt mày anh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nói tiếng này xong, anh mở cửa vào phòng.
Tạ Vũ buồn cười xì một tiếng, lắc đầu như tự giễu, cũng mở cửa vào phòng.
Cô không bật đèn, mò đến bên giường, ngã xuống chiếc giường xa lạ kia.
Ban đêm thật yên tĩnh, mơ hồ có tiếng động mờ ám truyền đến. Cô không phân biệt được là từ phòng nào, nhưng không ngoài phòng Hồ Hành Kiến hoặc người tài xế kia.
Tuy Tạ Vũ không tính là lớn tuổi lắm, nhưng nguyên nhân nghề nghiệp nên cũng coi như thấy nhiều biết rộng, quen biết nhiều người. Thế giới này thiện và ác cùng tồn tại, thật và giả cùng tồn tại, đạo đức cá nhân và đạo đức xã hội cũng không trái ngược. Loại người như Hồ Hành Kiến không hiếm thấy, cho dù đánh mất đạo đức cá nhân, nhưng đúng như Lục Viễn từng nói, nếu anh ta có thể giúp đỡ bọn trẻ trong núi, thì cũng không có gì đáng trách.
Không ai là con người hoàn mỹ.
Bản thân cô cũng không có cách nào đứng trên đỉnh cao đạo đức khinh thường người khác.
Cô lấy di động ra bật đoạn video vừa quay, đột nhiên có một tin nhắn đến, số hiển thị là số của Lục Viễn. Cô bấm mở, chỉ có ba chữ đơn giản.
“Từng nhớ tới.”
Tạ Vũ thoáng ngẩn ra, rồi ngay lập tức khẽ cười thành tiếng trong bóng tối. Cô bấm trả lời, nhưng nghĩ nghĩ lại ném di động, chui vào trong chiếc chăn mỏng nhắm mắt lại, không bao lâu liền bước vào mộng đẹp.