Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 22: Xem phim ngoài trời




Sập tối sau khi ăn cơm xong, học sinh nội trú lục tục trở lại, từng đứa đeo túi lớn túi nhỏ mang gạo và thức ăn.

Sau khi ăn cơm xong, Tạ Vũ tiếp tục ngồi trước cửa sổ viết bản thảo, những người khác thì đi đến phòng sinh hoạt ở phòng học đằng trước xem tivi. Cô mở toang cửa sổ kí túc xá, bọn trẻ chạy tới chào hỏi Tạ Vũ ngồi trước bàn.

“Chị phóng viên ơi, bên ngoài đang chiếu phim đó, thầy Lục kêu con gọi chị đi xem.” Hướng Hiểu Cương chạy tới trước cửa sổ như một cơn gió, nằm bò bên ngoài nói với Tạ Vũ.

“Phim ư?”

“Dạ.” Hướng Hiểu Cương gật đầu mạnh, “Chủ nhật nào thầy Lục cũng chiếu phim cho bọn con.” Nói xong lại chạy đi như một làn khói, có lẽ là sợ bỏ lỡ đoạn đầu phim.

Tạ Vũ tự cười một tiếng, khép máy vi tính lại cất xong, rồi đi chậm rì đến cửa. Bên ngoài đã có tiếng đoạn mở đầu phim truyền đến.

Lục Viễn xuất hiện trong tầm mắt, đi sang bên này: “Đi thuận tiện không?”

“Đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Tuy cô nói như vậy, nhưng Lục Viễn vẫn đi đến bên cạnh cô, đỡ cánh tay cô lên: “Vịn vào tôi đi.”

Tạ Vũ cười nói: “Chỉ là trẹo chân thôi, lại đâu cần đi xa, không sao thật mà.”

Nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn vịn anh thật chặt.

Đi tới trước dãy phòng học, Tạ Vũ thấy hơn ba mươi đứa trẻ đang ngồi yên lặng trong sân thể dục, mà trước mặt chúng là một màn chiếu, bộ phim trên đó đã bắt đầu.

Lục Viễn dìu cô ngồi xuống một chiếc ghế trống ở phía sau, cô quay đầu khẽ cười nói với Lục Viễn: “Không ngờ những năm tháng sống trong đời tôi còn có thể xem phim ngoài trời.”

Lục Viễn không đáp lại cô, ngược lại Trần Tâm Duyệt ở bên cạnh sáp lại gần, cười nói: “Chị có cảm thấy đặc biệt có cảm giác không?”

“Cảm giác gì?”

Trần Tâm Duyệt cười hì hì nói: “Đương nhiên là lãng mạn phục cổ rồi.”

Cô gái ban ngày vừa khóc, bây giờ lại vui vẻ không thôi vì chút niềm vui nhỏ như vậy. Cái này có lẽ chính là lợi ích của tuổi trẻ, cho dù bản thân Tạ Vũ cũng vẫn còn trẻ.

Cô ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Sao không thấy Trương Khánh Nhiên vậy?”

“Cậu ấy nói xem phim này rồi, nên về kí túc xá chơi game.”

Tạ Vũ gật đầu, lúc này mới xem bộ phim trên màn hình. Châu Tinh Trì trên đó đang cười giọng cười đặc trưng của mình, bọn trẻ xem phim cũng cười nắc nẻ.

Đây là bộ phim cũ kinh điển, thời kì xa xưa, nhưng Tạ Vũ vẫn còn nhớ một chút tình tiết.

Trần Tâm Duyệt lại nói tiếp: “Em đã xem phim này mấy lần rồi, lần nào xem cũng thấy buồn cười lắm.”

Tạ Vũ gật đầu. Một lát sau, cô quay đầu nhìn Lục Viễn đang xem phim say sưa. Khuôn mặt vốn lạnh lùng cứng rắn của anh, lúc này đang hiện lên ý cười nhàn nhạt vì bộ phim hài vô nghĩa, trong ánh sáng màn hình hắt ra trở nên mềm mại hơn vài phần.

Cô hơi bất ngờ, mở miệng hỏi: “Anh thích Châu Tinh Trì ư?”

Lục Viễn gật đầu: “Ừm.”

“Không nhìn ra đấy.”

Lục Viễn quay đầu nhìn cô: “Vậy người như thế nào mới giống người thích Châu Tinh Trì?”

“Người ít nhất không giống như anh.”

Trần Tâm Duyệt nhỏ giọng phụ họa: “Em cũng cảm thấy thầy Lục không giống người thích Châu Tinh Trì.”

Tạ Vũ nhướng mày nhìn thẳng anh, bày ra vẻ mặt “Nghe thấy chưa?”.

Lục Viễn không để tâm nhún nhún vai: “Vậy còn cô?”

Tạ Vũ nói: “Tôi cũng thích.”

Lục Viễn cười khẽ một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía màn hình đằng trước.

Trò gây cười trong phim rất nhiều, bọn trẻ cười đến độ gần như ngã nghiêng ngã ngửa. Trong sân thể dục của ngôi trường tiểu học làng quê xa xôi này, niềm vui nho nhỏ này đây có vẻ đơn giản lại chân thật.

Không biết vì sao, Tạ Vũ chợt cảm thấy hơi cảm động.

Phim chiếu xong, cũng đến giờ bọn trẻ lên giường đi ngủ, cả sân thể dục như ong vỡ tổ, nhanh chóng trở nên yên tĩnh trống trải.

Sau khi mang ghế vào lớp, Trần Tâm Duyệt thấy Lục Viễn đang thu dọn máy chiếu, đi tới hỏi: “Thầy Lục, cần tôi giúp một tay không?”

Lục Viễn lắc đầu: “Không cần đâu, cô về tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai thứ hai phải dậy sớm đấy.”

Trần Tâm Duyệt gật đầu, rồi nói với Tạ Vũ đang nhìn bên cạnh: “Chúng ta về kí túc xá thôi, em dìu chị.”

Tạ Vũ nói: “Tôi ngồi thêm lát nữa, hít thở chút không khí trong lành.”

Trần Tâm Duyệt liếc nhìn cô, rồi liếc nhìn Lục Viễn đang miệt mài dọn dẹp, cười xấu xa nháy nháy mắt với cô, xoay người đi về trước.

Lục Viễn liếc nhìn cô, cười: “Hít thở không khí trong lành ư?”

Tạ Vũ nghiêm túc nói: “Ngày mốt sau khi về đến Thượng Hải thì phải hít đủ mọi loại khí thải khói bụi, bây giờ đương nhiên phải hít thở thêm một chút không khí trong lành trong núi chứ.”

Lục Viễn im lặng một lúc: “Vậy tôi chúc cô thuận buồm xuôi gió trước.”

Tạ Vũ cười: “Tôi đi máy bay về, không thể xuôi gió được.”

“Vậy thì chúc cô lên đường bình an.”

Anh nói xong, mang bàn và máy chiếu vào phòng học, đi ra thấy Tạ Vũ vẫn còn đứng trong sân thể dục, nói: “Còn định đứng bao lâu nữa?”

Tạ Vũ nói: “Đứng thêm lát nữa.”

Lục Viễn đi tới, nhìn cô: “Có phải cô muốn nói gì với tôi không?”

Tạ Vũ ngẫm nghĩ, hỏi: “Thật sự không muốn được tôi viết vào bài báo sao?”

Lục Viễn trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Không muốn.”

“Thật ra đối với anh mà nói, chuyện này sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu cả. Cho dù bài báo này vừa đăng rất được người khác chú ý, nhưng độ hot tối đa chỉ một hai tuần thôi.”

Cô cười cười, “Như bản thân tôi vậy, trước khi đến đây, vì một bài báo mà bị dân mạng chửi mắng, nhưng hôm qua bạn tôi nhắn tin, nói bài viết mắng tôi đã chìm rồi. Bây giờ mới mấy ngày chứ?”

Lục Viễn tỏ vẻ hơi bực mình: “Tôi đã nói là không muốn.”

Tạ Vũ nói: “Vì thiếu giáo viên nên anh hỗ trợ giáo dục ở đây sáu năm, những tình nguyện viên ngắn hạn kia không thể nào so với anh được. Nếu không viết về anh, thì bài báo của tôi sẽ tầm thường rất nhiều. Một bài báo tầm thường là bài báo không cách nào thu hút được sự chú ý của độc giả, không ai chú ý thì tài trợ và sự giúp đỡ có thể nhận được sẽ rất ít.”

Lục Viễn cười một tiếng: “Cô cảm thấy một bài báo của cô có thể thay đổi chỗ chúng tôi bao nhiêu? Cho dù có độc giả quyên góp, thì đó cũng là quyên góp tiền cho quỹ, chỗ chúng tôi có thể hưởng lợi bao nhiêu? Nếu như mấy bài báo của truyền thông có thể thay đổi hiện trạng, thì đa số trường học ở miền núi cũng sẽ không mãi là tình trạng này.”

Tạ Vũ nhất thời im lặng.

Lục Viễn nói tiếp: “Tôi không muốn nổi tiếng, cũng không muốn bên ngoài chụp cái mũ lớn cho tôi, tôi không gánh nổi. Tôi không vĩ đại như cô viết, tôi chỉ là một người bình thường, ở lại đây cũng không phải hoàn toàn xuất phát từ việc ở đây thiếu giáo viên.”

“Vậy còn bởi vì sao?” Tạ Vũ hỏi theo bản năng.

Đương nhiên cô biết nguyên nhân anh ở đây hoàn toàn không phải là như vậy. Anh không ngây thơ muốn hoàn thành ước mơ như Trần Tâm Duyệt, cũng không cần làm đẹp thêm cho bản lý lịch như Trương Khánh Nhiên, nhưng cô mãi không đoán được rốt cuộc là vì sao.

Trần Tâm Duyệt nói là do anh gặp thất bại trong cuộc sống hoặc tình cảm, nhưng cô cũng cảm thấy không hẳn là như vậy.

Lục Viễn trầm mặc, dưới cái nhìn chăm chú của cô, một hồi lâu sau, anh lại hời hợt nói: “Vì tôi đã làm sai một số chuyện.”

“Làm sai chuyện ư?” Tạ Vũ hơi có vẻ nghe không hiểu.

“Ừm.” Anh gật đầu, nhưng không định nói tiếp, “Tôi không muốn cô viết về tôi, nguyên nhân quan trọng nhất là tôi sẽ không ở lại đây thêm quá lâu.”

“Nhưng anh cũng không xác định là lúc nào?”

“Ít nhất tôi xác định sẽ không quá lâu.”

Tạ Vũ cười, không tranh luận với anh nữa: “Được, tôi sẽ không viết về anh.”

Lục Viễn nhướng mày nhìn cô một cái, có vẻ như hơi không tin cô: “Cô chắc chắn chứ?”

Tạ Vũ nói: “Đương nhiên.”