Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 57




Đây quả thực là một bi kịch, ta chưa bao giờ biết công phu đi đứng của Lục Trúc tốt như vậy, ta mới không chạy được mấy bước, liền bị nắm tóc. Đúng, tóc, đây thật là một thứ vướng víu, thời điểm đang chạy, nó sẽ bay lên. Ta bị Lục Trúc nắm đến đau ngửa ra sau, nhưng ta vẫn tính toán chưa buông tha chạy trốn, ta đưa tay, liền tóm lấy tóc Sẹo ca, mặt Sẹo ca trong nháy mắt đau đến vặn vẹo.

"Á á, A Tam đừng nắm tóc ta, đau quá!" Lục Trúc ở phía sau kêu lên.

Được rồi, tất cả mọi người cùng hung tàn nắm tóc nhau rồi.

Lúc này hẳn là thời điểm chạy trốn cùng nhau chứ không phải nắm tóc nhau mới đúng, ta vừa nghiêng đầu, kéo tóc mình trở về, Lục Trúc xoay người liền níu lấy ống tay áo của ta, nàng nước mắt lưng tròng nhìn ta: "Tiểu thư, ngươi nói không bỏ lại ta lại muốn bỏ lại ta sao? !"

"Ta lúc nào nói không bỏ lại ngươi, ngươi không cần mình mơ mộng chuyện không tồn tại."

"Mặc dù không biết mơ mộng là có ý gì, nhưng tiểu thư, chuyện kia có thật, đủ rồi A Tam không cần nắm đuôi tóc ta nữa!"

A Tam nói: "Chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, chúng ta bị theo dõi."

Nghe được lời nói của A Tam, ta cùng Sẹo ca liếc mắt nhìn nhau, lôi kéo nhau muốn chạy, nhưng người phía sau đã kêu lên tiếng.

"Tiểu Hoa!"

Không cần gọi ta như vậy được không Vương Gia, ta áp lực rất lớn!

Ta từ từ xoay người, từ từ làm cho vành mắt mình đỏ lên, một buổi tối không ngủ khiến cho sắc mặt ta thoạt nhìn vô cùng không tốt, ta quay đầu, bi thương nhìn hắn: "Đã lâu không gặp, Vương Gia."

Vương Gia lạnh lùng cười, đi về phía ta, muốn nắm chắc tay của ta, lại bị Lục Trúc cùng A Tam chặn lại. Lục Trúc nghiêng đầu, nhìn ta: "Lại là kẻ thù?"

Ta nhịn được kích động muốn che mặt, rút rút khóe mắt: ". . . . . . Không phải." Chỉ mong không phải.

Vương Gia nhìn thấy ta rồi, dĩ nhiên Nam Cung Tra kia cũng nhìn thấy, ta thấy vẻ mặt hắn vui mừng đi về phía ta, ta cơ hồ nghĩ cứ như vậy thay phiên đập choáng đầu bọn họ, toàn bộ chạy đến một đống là muốn làm gì? Thế giới này có phải quá nhỏ hay không, như vậy cũng có thể chạm mặt.

Cũng may, ba người khác bị ta đả thương, trước mắt không nhúc nhích được. Nếu không, năm người cùng xuất hiện mà nói, ta có thể bảo đảm mình tuyệt đối sống không nổi.

Vương Gia mắt lạnh nhìn Lục Trúc cùng A Tam ngăn ở trước mặt hắn, hắn cho người bên cạnh một ánh mắt, người kia liền động thủ với A Tam, mặc dù A Tam có võ công, nhưng người kém cỏi, so với kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp bên cạnh Vương Gia thì không thấm gì. Ta để cho Sẹo ca không động thủ, đứng ở bên cạnh ta, lại kéo Lục Trúc đến phía sau mình, bảo A Tam tránh ra.

"Vẫn không chịu bỏ qua cho ta sao?" Ta nói như vậy, đảo mắt, nhìn về phía Nam Cung Tra, dùng một loại ánh mắt mang theo điểm hi vọng.

Hắn quả nhiên, chuyển hướng đi về phía Vương Gia: "Không ngờ có thể gặp được Vương Gia ở đây, thật là đã lâu không gặp."

Nam Cung Tra là hoàng thương, dĩ nhiên biết Vương Gia này.

Nhưng Vương Gia có tiếng tính khí lãnh khốc, vì vậy, hắn cũng không quan tâm tới tên cặn bã ngụy quân tử cười đến rất đẹp mắt kia, vẫn bình tĩnh nhìn ta chằm chằm: "Ngươi không có lời gì nói với Bổn vương sao? Đối với những chuyện ngươi làm."

Thấy Nam Cung Tra vô dụng, ta không thể làm gì khác hơn là dùng sở trường diễn kỹ của mình tới đối phó với địch rồi.

"Đúng, ta đến gần ngươi là vì lấy đồ trên người ngươi, đúng, ta làm một chút không chuyện tốt đối với ngươi. . . . . . Ngươi hiện tại cũng rất rõ lai lịch của ta, nghe nói ngươi bắt bọn họ." Ta giương mắt, nhìn Vương Gia, trong mắt không có bao nhiêu cảm xúc lộ ra. Bởi vì không được Vương Gia để ý tới, Nam Cung Tra có chút thật mất mặt, ánh mắt nhìn Vương Gia có chút trở nên nguy hiểm.

"Vương Gia. . . . . ."

Vương Gia rốt cuộc quay đầu nhìn hắn, vô cùng lạnh lùng mở miệng: "Bổn vương hiện tại có chuyện, không nên quấy rầy Bổn vương."

Nếu không phải là muốn diễn trò, ta thiếu chút nữa liền phun cười, Vương Gia này thật đúng là không cho người ta mặt mũi.

"Công tử, liền để cho ta cùng Vương Gia nói xong những lời này đi." Nam Cung Tra đáng thường, tạm thời ngồi sang một bên đi: "Ngươi xử bọn họ thế nào? Bọn họ thật sự chẳng lẽ bị ngươi đưa lên đoạn đầu đài?"

Vương Gia châm chọc nhếch miệng: "Ngươi cũng quan tâm những thứ này sao? Nữ nhân lãnh huyết này, phụ thân cùng huynh trưởng cũng rơi vào tay Bổn vương thế nhưng không phản ứng chút nào."

"Ta làm sao sẽ không có phản ứng chứ? Ta thật vui mừng, vui mừng vô cùng, ta nóng lòng mong muốn bọn họ toàn bộ chết sạch sẽ! Ha ha ha ha!" Ta hướng về phía Vương Gia, đột nhiên mãnh liệt nở nụ cười, thân thể run rẩy, liền nước mắt cũng bật cười, cười đến mọi người bối rối, không nhìn ra ta là thật đang cười, hay là đang bi thương.

Vương Gia nhìn ta chằm chằm, mở miệng nói: "Cũng đã như vậy, ngươi còn cười được, tâm của ngươi làm bằng gì? Bổn vương ngược lại muốn moi ra xem một chút."

"Có lẽ là làm bằng thiết thạch." Ta vừa nói, đột nhiên thu nụ cười, dùng đôi mắt mang theo nước mắt nhìn về phía Vương Gia: "Những khó khăn nhân gian ta cùng Vương gia biết không giống nhau, ta rất nhỏ, liền bị phụ thân nhặt về Liễu gia, Vương Gia cũng không biết, ta là cô nhi. Ngươi xem gương mặt của ta, ngươi xem da của ta, ngươi xem thân thể của ta, đẹp không? Xinh đẹp không?" Ta vừa nói, vừa đi về phía Vương Gia, dám bắt được tay của hắn.

"Nếu như không phải là gương mặt này, nếu như không phải là thân thể này, ta liền không sống khổ sở như vậy. Bọn họ toàn bộ là súc sinh! Căn bản cũng không coi ta là người, có lẽ ta làm một chút lừa gạt chuyện ngươi, nhưng những gì nói trong ngôi miếu đổ nát khi đó là sự thật, cha của ta, huynh trưởng của ta, bọn họ, bọn họ. . . . . ." Ta vừa nói, nghẹn ngào, nắm thật chặt tay của Vương Gia, để cho hắn cảm thấy ta kích động.

Chính khi ta bóp tay Vương Gia đến in dấu, lần nữa ngẩng đầu, mắt đã đỏ ngầu, nước mắt đọng ở khóe mắt, nhưng không rơi xuống.

"Vì vậy, ta mới có thể chán ghét nam nhân như vậy, chán ghét tất cả nam nhân. Mà Vương Gia, ngươi vừa xuất hiện liền muốn làm ra chuyện như vậy với ta, ta làm sao không chán ghét. Từ vừa mới bắt đầu, ta đã liền không tin tưởng ngươi."

"Bổn vương đã giải thích qua rồi, là có người hạ độc bản vương!" Vương Gia bị "Cảm xúc" của lây nhiễm , trở tay nắm lấy hai vai của ta: "Ngươi cứ như vậy không tin tưởng Bổn vương?" Hắn nhìn vào đôi mắt ta: "Ngay từ lúc đầu vẫn nghĩ tới việc chạy trốn? !"

Ta trong nội tâm thầm liếc mắt, ngoài mặt vẫn bày ra vẻ mặt khổ sở, ta dùng sức tách tay của hắn ra, tách một hồi lâu vẫn chưa tách được, vừa tách, ta vừa khổ sở nói: "Ta vốn không muốn gặp lại ngươi, ai biết lại bị một nữ nhân bắt được, nàng điểm á huyệt của ta, muốn ta trộm đồ trên người Vương Gia, nếu không sẽ để cho ta cả đời làm một người câm. Vương Gia, ta đã từng hướng ngươi nhờ giúp đỡ, nhưng ngươi không cứu được ta, ta chỉ có thể làm như vậy."

"Chính là nữ nhân?"

"Bởi vì ta đồng ý với nàng đi trộm vật, cho nên nàng giải huyệt cho ta."

"Bổn vương không biết nên tin tưởng ngươi nữa hay không." Vương Gia còn chưa ngu đến cùng, quả nhiên chỉ nói mấy câu như vậy vẫn chưa đủ.

Ta rốt cuộc đẩy hai tay hắn đang giữ vai ta ra, lộ ra dáng vẻ không sao cả: "Vương Gia có tin ta hay không, đối với ta mà nói không quan trọng. Trên thế giới này, ta chỉ tin tưởng bản thân mình, chỉ có thể tin tưởng bản thân mình, cho dù ngài cho rằng ta là người của Ma giáo cũng được, ta mới sống mười sáu năm, chỉ cần Vương Gia dụng tâm, tất cả những điều về ta ngươi đều có thể biết được rõ ràng. . . . . . sau khi ta rời khỏi nhà, người đầu tiên nhìn thấy, chính là Vương Gia."

Ánh mắt Vương Gia rốt cuộc bắt đầu mềm đi, nhưng hắn vẫn chưa rời mắt khỏi người ta, tựa hồ cảm giác ta lúc nào cũng có thể sẽ chạy trốn, mặc dù ta quyết định phải làm như vậy.

Ta thấy Vương Gia nhìn ta không nói lời nào, mặc kệ hắn có phải không nghĩ ra gì để nói hay không, ta vẫn phải nói tiếp.

"Khi ta bị thương, Vương Gia rất chiếu cố ta, ta rất cảm động, ta cả đời cũng chưa từng được chiếu cố như vậy, nhưng những thứ này còn chưa đủ để cho ta thích Vương Gia. Liệt căn của nam nhân khiến cho ta không thể nào tin nổi, hơn nữa, nữ nhân của Vương Gia thật sự là quá nhiều rồi." Ta vừa nói, đưa tay sờ sờ mặt của mình: "Lúc ấy ta còn không thể nói chuyện, bởi vì họ thấy tướng mạo của ta liền luân phiên làm nhục, chỉ thiếu thật sự động dao, ta biết, thế giới của Vương Gia ta sống không nổi. Nếu như không phải là Vương Gia ngầm cho phép, họ làm sao có thể đối với ta như thế, như vậy, khiến cho ta thế nào tin tưởng Vương Gia?"

"Vương Gia, không phải ngươi có nên tin tưởng ta hay không, mà là ta có nên tin tưởng ngươi hay không."

"Bổn vương không biết, thì ra ngươi là người tính toán chi li như thế, nếu như ngươi không chạy trốn, hôm nay ngươi đã trở thành trắc phi của Bổn vương rồi."

"Rất đáng tiếc, ta không mù, không ngu, không điếc, cho nên ta chạy, không cần trở thành một người trong hậu viện của Vương Gia, không cần tranh đấu với những nữ nhân kia vì Vương Gia, không cần bỏ lỡ mình. Nếu như mà ta không so đo, thì sao có thể sống được đến bây giờ? Vương Gia, ta không phải là một người cao thượng, ta sẽ nhớ tất cả những người đã từng tổn thương ta."

Nghe ta nói, Vương Gia đột nhiên cười, hắn cười kéo tay ta lại.

"Nguyên lai, ngươi để ý Bổn vương như thế! Nếu như không phải là để ý, thì làm sao sẽ quan tâm đến những thứ này, lúc rời đi còn nói câu kia."

Hả? Cái này hình thành như thế nào vậy? Ta chỉ là đang rất nỗ lực tạo nên những ấn tượng xấu trước mặt Vương Gia thôi mà! Nếu hắn muốn hiểu lầm như vậy, ta cũng không thể không tiếp nhận.

"Ngươi đối với Bổn vương có tham muốn giữ lấy rất mạnh mẽ, ngươi còn không muốn thừa nhận sao?" Hắn nâng mặt của ta lên, chăm chú nhìn hai mắt của ta.

Ta lộ ra vẻ mặt xấu hổ bị phát hiện rồi, ánh mắt né tránh: "Ta hận không thể tiêu mất loại năng lực kia của Vương Gia, như thế nào lại là để ý?"

Vương Gia vẫn còn đang cười, tay của hắn ma sát trên khuôn mặt bóng loáng của ta một hồi lâu, ma sát đến hai nam nhân bên cạnh ánh mắt phi thường hừng hực nhìn tay của hắn. Thật là, ta cũng chú ý tới ánh mắt lửa nóng của hai người khác nhìn Vương Gia rồi, Vương Gia này lại vẫn không có phản ứng, quá trì độn rồi, bọn họ cũng mau nhào lên cùng Vương Gia yêu nhau giết nhau đi.

Nhãn thần của ta không nhìn Vương Gia, loạn phiêu, chỉ nghe thấy Vương Gia nói như vậy: "Bổn vương có thể tha thứ cho hành động của ngươi trước đây, Bổn vương còn có thể khiến những người đã từng khi dễ ngươi rời khỏi vương phủ, ngươitrở về cùng bản vương đi thôi."

"Không, ta không đến vương phủ. Vương Gia có thể đối với ta như vậy, bất quá vì ta đã cứu Vương Gia một lần, nếu như bởi vì lý do này, ta không muốn trở về cùng Vương Gia."

"Đừng tiếp tục tùy hứng nữa." Vương Gia kiên định bắt được tay của ta: "Bổn vương như thế nào lại muốn nữ nhân mình không thích, cho dù, người kia đã cứu mạng Bổn vương!"

Làm sao không? Tuyệt đối sẽ có!

Nếu như đối phương không phải kẻ xấu xí lại kiểu nhu nhược, tuyệt đối sẽ có, nhìn xem, thời điểm còn chưa thích nữ phụ không phải là mang về liền cưới sao, cuối cùng người ta giả bộ một chút còn cuồng nhiệt sủng ái. Thiết định cho Vương Gia chính là như vậy, có tình cảm đặc biệt với người cứu hắn, đặc biệt là cứu tính mạng.

Nghe Vương Gia nói như vậy, ta vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa hít vào một hơi. Thở phào nhẹ nhõm là ấn tượng xấu đã trở lại, hít vào một hơi là biểu hiện được quá tốt, bị cường hành kéo lại không buông tay rồi.

"Vương Gia. . . . . . Chẳng lẽ ngươi không muốn biết người kia lấy ngọc bội của ngươi muốn làm gì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nàng đi nơi nào?"

"Những chuyện kia Bổn vương sẽ tự mình đi thăm dò, hay là ngươi sợ Bổn vương tra được gì?" Vương Gia nhìn ta, nói như thế.

Có cần chủ nghĩa nam tử lớn như vậy không, tất cả mọi thứ giao cho hắn, những thứ khác không cần ta trông nom? Thấy vậy, ta chỉ có thể lắc đầu: "Tùy ngươi tra thế nào, dù sao kết quả cuối cùng chỉ có một, trừ lấy ngọc bội của Vương Gia, ta không làm thêm chuyện gì, Sau khi bị mang ra ngoài, ta cùng nữ nhân tên còn không biết đó tách ra."

Vương Gia nhìn bộ dáng không giải thích lại như đang giải thích của ta, lại cười: "Bổn vương tin ngươi."

Đây là ngươi nói nhhé, ta sẽ không cảm động nhé! Nghĩ là nghĩ như vậy, ta vẫn bày ra khuôn mặt có chút xúc động, khi Vương Gia lôi kéo ta đi, ta rốt cuộc quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tra, dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp.

Nam Cung Tra cũng nhìn ta thật sâu, ánh mắt của hắn có thể còn phức tạp hơn nhiều so với ta, tựa hồ đang thống hận ta trước đây nho nhỏ lừa gạt, hình như lại có những thứ khác. Thời điểm đối mặt hắn, ta không cẩn thận tiết lộ một tia vui mừng nho nhỏ khi nhìn Vương Gia, quả quyết đem thù hận của hắn dẫn tới trên người Vương Gia.

"Vương Gia. . . . . ." Ta nhìn Nam Cung Tra, mở miệng với Vương Gia: "Sau khi chạy khỏi vương phủ, Nam Cung công tử đã từng giúp ta rất nhiều, xin cho ta một ít thời gian, ta muốn cám ơn hắn."

Vương Gia nhìn về phía Nam Cung Tra, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của hắn khi đối mặt với ta. Vương Gia là hạng người gì? Dĩ nhiên đã nhận ra cảm xúc nho nhỏ này của Nam Cung Tra. Trong nguyên văn, Nam Cung Tra là một người thâm tàng bất lộ, nhưng sau khi gặp nữ chính, cảm xúc đặc biệt dễ dàng lộ ra ngoài, chính bởi vì như vậy, mới có thể rõ ràng khiến mỗ Vương Gia nhận thấy tâm tình của hắn.

Ta làm như không phát hiện sóng lớn mãnh liệt giữa bọn họ, mở miệng nói: "Những ngày đó đa tạ công tử tương trợ, chuyện lúc trước, ta không trách ngươi, ngươi liền cùng Đinh cô nương hảo hảo mà sống đi, không cần lại nghĩ nhiều những thứ không nên nghĩ. Ta, phải đi cùng Vương Gia rồi." Ta hoàn toàn không nói ra chút chuyện lừa gạt nho nhỏ kia, thản nhiên đứng ở bên cạnh Vương Gia.

Vương Gia nghe ta nói như vậy, mở miệng nói: "Lúc trước hắn làm gì với ngươi?"

"Không phải, một chút chuyện quan trọng. . . . . ."

"Khó trách, mặc kệ ta làm gì ngươi đều thờ ơ, thì ra ngươi yêu Vương Gia. . . . . ." Nam Cung Tra không muốn chỉ đơn giản buông tay như vậy, lời nói của ta đã kích động hắn, lập tức mù quáng: "Ngươi bây giờ, còn nghĩ chuyện kia là ta làm sao?"

Ta một bộ không muốn nhìn thấy bộ dáng của hắn, mở miệng: "Ta không tin một cô nương như Đinh cô nương có thể làm ra loại chuyện đó với ta."

"Đối với ngươi mà nói, trừ Vương Gia, bất kỳ nam nhân nào cũng là người xấu? Ngươi muốn hiểu lầm ta đến mức nào? !"

"Nam Cung Gia Chủ!" Vương Gia rõ ràng nhìn thấu tình cảm của Nam Cung Tra, giận dữ nói: "Ngươi muốn làm gì? Cùng vương giành nữ nhân? Ngươi phải rõ ràng vị trí của mình."

"Vương Gia, nếu không phải Vương Gia làm ra việc tổn thương nàng, ta cũng sẽ không gặp nàng, là Vương Gia cho ta cơ hội gặp nàng."

"Ngươi lớn mật!"

Thời điểm hai nam nhân này muốn cấu véo nhau, Lục Trúc A Tam Sẹo ca ba người đã lặng lẽ sờ tới sau thân ta, ta nháy mắt với Sẹo ca, tay gõ bên cổ một cái, bảo hắn đánh ngất thị vệ bên cạnhh Vương Gia. Sẹo ca tỏ ý đã hiểu, không tiếng động liền đi tới đây, một cái liền đánh người bất tỉnh rồi, mang theo thị vệ chen vào trong đám người.

Sẹo ca so với thi vệ được huấn luyện đặc biệt kia vẫn là lợi hại hơn một chút, chuyện này làm được vô cùng an tĩnh. Người phía sau giải quyết, thấy vương cũng cùng Nam Cung Tra đã muốn giương cung bạt kiếm, ta bắt đầu yên lặng lui về phía sau, mới lui lại mấy bước, ngang hông ta liền tới một cánh tay.

Sẹo ca trở về, tay hắn một đường ngang, xách ta lên.

Động tĩnh xách theo ta có chút lớn, cơ hồ là lập tức liền kinh động hai người khác.

Lục Trúc thấy vậy, lập tức lôi kéo A Tam, vừa đuổi theo hướng chúng ta chạy, vừa lớn tiếng kêu lên: "Tiểu thư, không cần sợ hãi, chúng ta lập tức tới cứu ngươi! ! !"

A Tam: "Cứu. . . . . . Ngươi!"

Thấy bọn họ cũng bỏ công biểu diễn như vậy, ta làm sao không biểu hiện một chút đây? Vì vậy ta nỗ lực ngửa đầu, nhìn về phía Vương Gia.

"Vương Gia. . . . . . Ta. . . . . ." Nguyền rủa ngươi bị liệt dương!

Mấy chữ cuối cùng kia, tự ta biết là được, ánh mắt của ta đủ hốt hoảng là được!

Vương Gia mặc dù võ công giỏi, nhưng lần này hắn đối mặt là Sẹo ca khi không bị thương, tuyệt đối không đuổi kịp. Sẹo ca mang theo ta lại lên nóc nhà, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Gia cùng Nam Cung Tra đuổi theo hướng này, hô to mấy tiếng buông nàng xuống, liền dừng lại, đoán chừng là trở về gọi viện binh.

"Nhanh, đổi đường! Đi đường núi!" Ta vội vàng nói với Sẹo ca.