Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 42




Hôm nay, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, là một ngày thích hợp để xuất môn tản bộ, ngẩng đầu trang B nhìn trời, cúi đầu đếm kiến. Trong một ngày như vậy, ta ngồi xổm dưới đất, cực kỳ nghiêm túc xem kịch luân lý gia đình của con kiến vội chuyển nhà bên chân. Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý ĐônĐừng hỏi vì sao ta biết đây là kịch luân lý gia đình, bởi vì ý nghĩ của cao nhân, luôn rất khác biệt.

Lục Trúc ngồi xổm trước mặt ta, cùng xem kiến với ta, nhìn một hồi, nàng hỏi: "Tiểu thư, đầu ngươi choáng váng sao?"

Ánh mắt ta mờ mịt nhìn nàng: "Tuyệt không, chỉ là có chút thấy không rõ vẻ mặt của ngươi."

A Tam đứng bên cạnh chúng ta, che ô cho chúng ta, tuy rằng mặt trời hiện tại không gay gắt, phơi lâu cũng là không được. Hôm nay A Tam làm thạch điêu vô cùng đủ tư cách, bởi vì hắn đã yên lặng suốt một giờ. Đây là ngày thứ hai chúng ta đi tới ma giáo, sân đối diện chúng ta, chính là nơi giáo chủ ở.

Đang xem đám chấm đen chi chít, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nơi đâu cũng thấy con kiến, ngay cả cảnh sắc thật cũng không thấy rõ nữa. Ta chớp chớp mắt, để con mắt nghỉ ngơi một hồi, mới lại nhìn về phía Lục Trúc: "Ngươi nghĩ người kia sẽ làm như ta nói sao?"

Lục Trúc lập tức trả lời: "Người bình thường sẽ không."

Ta yên tâm: "Hắn nhất định sẽ." Ta vỗ vỗ làn váy không có tro bụi, đứng lên. Lục Trúc cũng đứng theo, còn hỏi: "Tiếp theo chúng ta muốn làm gì? Nhìn bươm bướm sao?"

"Đến hiệu thuốc, chuẩn bị giải dược."

Ta vừa nói xong, chỉ thấy Lục Trúc khiếp sợ nhìn ta: ". . . Còn muốn ra tay làm ác?"

Ta vạn phần bất đắc dĩ, ta có xấu như vậy sao? Ta xấu đến mức này sao? Chẳng lẽ ta hoàn toàn không làm việc tốt?! Nhớ năm đó, trước khi tác giả vạch trần bản tính của ta, tất cả nhân vật liên quan lẫn độc giả đều cho rằng ta là người tốt, lúc đó. . . Ta cũng cho là vậy!

"Khi đó ta nói thật. . . Ta thật sự biết giải độc như thế nào. Hơn nữa, bình thường ta không tùy tiện hại người, ta làm hại đều không phải người, ngươi phải hiểu được điểm này."

"Hiểu sơ!"

Ta vừa đi đường vừa châm chọc: "Hiểu sơ cái gì chứ, hiểu chính là hiểu, không hiểu chính là không hiểu. Hiểu sơ là lời kịch của Gia Cát tiên sinh, ngươi đừng tùy tiện lấy của người ta."

"Nhưng mà, tiểu thư ngươi thường nói. . ."

"Ta có phải là người vô sỉ như vậy, chỉ cho quan châu phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn?"

Lục Trúc rất vô tội nói: "Ngươi luôn là như vậy a."

Ta dùng hai tay che khuôn mặt non mềm của mình, Lục Trúc thật sự quá hiểu ta: "Được rồi, đừng nói nhảm. Lục Trúc, ta nói cho ngươi, không thể luôn luôn nói thật, ngẫu nhiên nói là được, có việc ngươi đặt ở trong lòng, nói ra nhiều làm người ta ngượng ngùng."

"Ừm, lần này ta đã hiểu." Lục Trúc cười tủm tỉm đi theo ta: "Tiểu thư là người tốt, tiểu thư là người lương thiện, tập hợp mĩ mạo và tài hoa, thiện lương và trí tuệ trong một thân. Bình sinh chưa bao giờ hại người, thường thường giúp người làm niềm vui, lấy ưu sầu của người khác vì ưu, lấy thống khổ của người khác vì khổ, tâm nguyện cao nhất là thiên hạ thái bình, mục tiêu là sáng tạo thế giới tốt đẹp không ô nhiễm!"

"Đùa gì vậy."

"Ta đang học tập kỹ năng cao nhất của tiểu thư!"

"Cái gì?"

"Trong mười câu có chín câu nói dối! 123Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý ĐônNhưng mà, ta còn chưa học triệt để, cho nên còn có một câu nói thật."

". . . Thực ra đây không phải kỹ năng cao nhất của ta." Ta nói.

"Chẳng lẽ là cước pháp?" Lục Trúc rất nghi hoặc.

"Kỹ năng của ta là. . . Nói được như thật." Ta nói xong một câu này, quay đầu bước về phía trước. Lục Trúc bước nhỏ theo sau hỏi: "Cái gì là được như thật."

"Nói đúng là nghe giống như thật, ngươi từ từ suy xét đi."

Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, A Tam cũng đi theo sau, rất nhanh chúng ta đã đến phía ngoài hiệu thuốc. Khi ta tới nơi này ngày đầu tiên, nha hoàn ở đây đã nói cho ta hiệu thuốc ở đâu. Nơi này ngoài cửa có hai hán tử canh giữ, bên trong có bốn người làm, còn có một quản sự trông coi dược liệu. Tuy rằng có vẻ không nhiều người, nhưng hiện tại bất cứ người nào cũng có thể thu phục ta.

Sau khi đến chỗ này, ta liền buông tha cho tính toán dùng vũ lực. Ta là người văn minh, cho nên ta sẽ dùng cách văn minh để giải quyết mọi việc.

Hôm qua những người này đã biết ta, hơn nữa mặt ta chính là loại hình làm cho người ta đã gặp qua là không quên được. Ta vừa đến nơi này, hai người canh giữ ở ngoài liền chủ động mở cửa.

Lục Trúc và ta ưỡn ngực đi tới, bốn người làm và quản sự bên trong thấy chúng ta liền lập tức đón chào. Hiện tại ta là nhân vật quan trọng liên quan tới giáo chủ của bọn họ, bọn họ tất nhiên phải nghiêm cẩn tiếp đãi ta.

"Bạch cô nương là tới. . ." Độc của giáo chủ cũng không phải là có thể tùy tiện nói ra miệng, bởi vậy quản sự dùng ánh mắt hỏi ta. Ta gật đầu với hắn, nói: "Chờ một lát ngươi giúp ta chuẩn bị một ít dược liệu, đúng rồi, bởi vì chủng loại nhiều, lấy giấy cho ta ghi lại."

"Vâng, vâng! Thỉnh Bạch cô nương chờ!" Quản gia là một nam nhân trung niên bộ dạng không dễ làm người khác chú ý, bốn người làm thanh tú hơn thủ vệ ngoài cửa, đều là trẻ tuổi mới hơn hai mươi. Quản gia phất phất tay, lập tức có người lấy ra giấy và bút. Cất kỹ đồ vật xong, quản sự cầm lấy bút, định tự tay ghi lại.

Ta gật đầu với hắn, bắt đầu nói ra dược liệu mình muốn. qzaDi‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ônThực ra muốn giải độc của giáo chủ cũng không cần dùng thiên sơn tuyết liên hay cái gì "thường thường" xuất hiện, chẳng qua dược liệu hơi phức tạp mà thôi, cái này thật khảo nghiệm trí nhớ. Nữ chính trong nguyên tác đi cầu xin y tiên Thiên Sơn lánh đời vài thập niên, quỳ mấy ngày ở trên núi mới được phương thuốc giải dược. Hiện tại ta chỉ cần nhớ lại đoạn kịch tình này một lần là có thể nhớ ra tên dược liệu.

Dược liệu tổng cộng có 81 loại, ta nói xong thì tay quản sự cũng đã mỏi. Đợi đến khi bốn người làm lấy dược liệu đến trước mặt ta, ta lập tức cười nói: "Ta muốn bắt đầu phối dược, mọi người hãy tránh đi."

Nhớ kỹ 81 loại dược liệu thôi cũng vô dụng, ngươi không biết thành phần hay không biết cần bao nhiêu phân lượng đều như nhau.

Quản sự cất bút, cười nói: "Bạch cô nương, dược liệu nhiều như vậy, một mình ngài cũng bận bịu, chúng ta cam đoan sẽ không lộ phương thuốc, ngài xem. . ."

"Việc này không thể được, Bạch gia có quy của của Bạch gia, nếu các ngươi thật sự muốn ở lại, ta đây chỉ có thể dừng lại rồi. Con người ta có vẻ không để ý tính mạng, cho nên uy hiếp hoặc là lợi dụ, đối với ta không có tác dụng gì." Ta nói xong, một bên dùng ngón tay kiểm kê lại dược liệu người làm mang tới.

"Việc này. . ." Quản sự khó xử nhìn ta, hắn lườm người làm bên cạnh, người làm lập tức lén đi ra ngoài. Ta coi như không nhìn thấy, cho dù quản sự ở trước mặt ta nói lời vô nghĩa kéo dài thời gian, ta tai trái vào tai phải ra, tùy tiện ừ ừ hai tiếng ứng phó.

Lục Trúc nhìn dược liệu chất đầy trước mặt, quay đầu hỏi ta: "Tiểu thư, nhiều dược liệu như vậy, phải bao lâu mới phối xong, phải chia làm rất nhiều phần sao?"

"Xem như là vậy, muốn phối thành dược hoàn, tuy rằng nhìn có vẻ nhiều, đến lúc đó lại ít rồi."

"Trong một ngày có thể làm xong sao?"

"Làm sao có thể? Chúng ta tổng cộng mới có sáu tay!" Ý tứ trong lời này của ta thật rõ ràng, ba người chúng ta phải toàn bộ ra tay, ta đây không có gì giấu giếm với người một nhà. Quản sự thấy ta và nha hoàn nói chuyện mà không để ý hắn, xấu hổ đứng bên cạnh, cũng không nói gì. Không đợi ta cùng Lục Trúc nói thêm mấy câu, có người đã đi tới.

Không chỉ là người làm kia, ngay cả Minh Dạ cũng đích thân đến đây.

Hắn cười nhìn ta, khóe miệng nhếch lên: "Có cái gì cần bổn tọa giúp sao?" Hai tay hắn giơ lên, nhưng nhìn không ra nửa phần muốn hỗ trợ.

"Đúng vậy, ta cần một gian phòng không có bất cứ ai quấy rầy. Ta thật kiêng kị lúc ta chế thuốc có người ngoài ở đây, nếu không, có lẽ tâm tình ta sẽ không tốt, nếu tâm tình không tốt tay run một chút thả ít đồ linh tinh vào thì làm sao bây giờ? Như vậy đối với ngươi cũng không tốt đi." Ta nói thẳng.

Minh Dạ nhìn lướt qua dược liệu, tiếp tục nói: "Nhiều dược liệu như vậy một mình ngươi cũng bận không qua nổi, ngay cả bổn tọa cũng không thể ở đây? Vậy thì bổn tọa làm sao có thể tin ngươi."

"Dùng hiệu quả để tin tưởng là được." Ta trừng mắt nhìn: "Chỉ cần rạch một vết trên người ngươi lấy máu rồi cho người khác uống, người kia cũng sẽ trung hòa độc giống ngươi, trước tiên ngươi có thể dùng người kia làm thử thuốc, xác định không có vấn đề rồi sau đó dùng thử. Ta đâu, rất dễ nói chuyện, hơn nữa tuyệt đối cam đoan hiệu quả trị liệu!"

Ta đã nói như vậy, tất nhiên hắn cũng không tìm được cớ để lưu lại rồi. Hắn nghĩ một lát, gật đầu: "Bổn tọa tạm thời tin ngươi, nhưng mà, nếu thuốc của ngươi không có tác dụng, ngươi nên biết mình sẽ rơi xuống kết cục gì." Hắn nói lời này, ánh mắt lướt qua toàn thân ta.

Ta bị nhìn xem cũng sẽ không mất miếng thịt, hơn nữa ta mặc thật kín, hắn cũng không nhìn được cái gì. Muốn lấy ánh mắt đùa giỡn ta, thật sự là quá khó khăn, cho dù ánh mắt hắn giống như muốn nhìn thấu ta, ta vẫn không có áp lực.

"Ta đã nói rồi, thuốc không có hiệu quả, ngươi làm gì ta cũng được. Tính cả lần này, ta đã cứu ngươi hai lần, ngươi chẳng những không báo đáp, không là độc ta, thì là vây ta, thật đúng là không phải người." Ta cười nói, ỷ vào việc giáo chủ lúc này dù tức giận cũng không thể bóp chết ta.

Thấy ta nói như vậy, Minh Dạ nhíu mày, nói vậy nghe cũng không thoải mái: "Vậy ngươi muốn thế nào, xưa nay bổn tọa luôn như vậy. Nếu ngươi thật sự có thể giải độc trên người bổn tọa, ngươi muốn cái gì, bổn tọa ban thưởng ngươi là được."

Ôi chao, bộ dáng cao cao tại thượng này là cho ai xem? die»ndٿanl«equ»yd«onCũng không ngẫm lại hiện ta ta là người duy nhất giải được độc trên người hắn. Quên đi, cùng kẻ đầu óc khiếm khuyết so đo chính là làm giảm trình độ của bản thân.

"Nói thật, trên người ngươi không hề có thứ ta muốn, nhưng mà, bên người ngươi thì có. Như vậy đi, ta muốn một người."

Ánh mắt Minh Dạ ngưng lại, nụ cười cứng lại hỏi: "Ai."

Nghe giáo chủ hỏi một tiếng ai này, ta mới giật mình nhớ ra. . . Ta còn chưa biết tên thật của sẹo ca. Ta buồn rầu nhìn giáo chủ, nói: "Lần đầu tiên gặp mặt hắn liền mang kiệu hoa đuổi theo ta, sau này còn khiến ta đắc tội vương gia, hiện tại rất tốt, trực tiếp dẫn ta tới chỗ này, nhưng ngay cả tên của hắn ta cũng không biết."

Ta đã nói như vậy, giáo chủ cũng không thể không rõ là ai, dù sao hắn từng điều tra ta, cho dù là sẹo ca chưa nói, Bạch Liên cũng là người của ma giáo, vậy thì cũng nói với hắn rồi. Giáo chủ nghe ta nói xong, sắc mặt quả nhiên lập tức không tốt lắm, hắn nói: "Tiêu Lãnh Môn?"

Cái gì, Tiểu Lãnh Môn? (Ít chú ý)

Ta ngẩn ra một hồi, nghi hoặc nói: "Tiểu Lãnh Môn? Mặt sẹo nam tên này. . . Cái tên làm cho người ta thật thẹn thùng?" Tay ta xoa xoa mặt, phát hiện mặt hơi ửng đỏ: "Thật đáng yêu. . ."

". . . Bổn tọa còn cho rằng ngươi muốn tìm hắn báo thù, xem ra là bổn tọa hiểu lầm." Hiện tại Minh Dạ chẳng những sắc mặt không tốt, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm, hắn lại nhếch miệng, cười mị hoặc mười phần: "Chẳng lẽ ngươi thích nam nhân kia? Không sợ mỗi tối bị khuôn mặt kia dọa tới mức gặp ác mộng sao? So với vị trí giáo chủ phu nhân, nam nhân kia càng có lực hấp dẫn đối với ngươi?"

Cười thì cười đi, cho rằng ta sẽ không cười sao? Ta lập tức cười xán lạn như ánh mặt trời, giống như đóa hoa hướng dương: "So với trực tiếp thành quỷ, ta tình nguyện mỗi tối đều bị hù tỉnh. Hơn nữa, hắn là đẹp nội tâm, hiểu không? Như thế nào, rốt cuộc có cho hay không?"

Nụ cười của Minh Dạ cứng lại, một hồi lâu mới nói tiếp: "Ngươi dám muốn, ta liền dám cho."

"Sao lại không dám, đừng quên ta y thuật vô song, cho dù ngũ quan hắn lệch vị trí, ta cũng có thể làm hắn biến thành thiên hạ đệ nhất mỹ nam." Ta nói, tay còn nâng cằm của giáo chủ đại nhân: "Cho nên, bề ngoài mỹ lệ đối với ta mà nói chỉ là bộ quần áo, chẳng qua ngươi xinh đẹp một chút, hắn khó coi một chút mà thôi. Nếu ta vui vẻ, liền đổi cho hắn một thân xinh đẹp."

Giáo chủ hoàn toàn không cười nổi nữa, hắn lạnh mắt, cũng lạnh mặt: "Một khi đã như vậy, ta liền chờ thiên hạ đệ nhất mỹ nam của ngươi!!" Minh Dạ phất tay áo rời đi, ta kéo hắn lại, bây giờ ta còn chưa quên muốn để hắn cho ta không gian chế thuốc yên tĩnh.

Minh Dạ không kiên nhẫn đồng ý, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt rối rắm của quản sự, quản sự chỉ có thể vạn phần bất đắc dĩ gọi người làm xếp lại dược liệu, mang đến một nơi sạch sẽ để ta phối thuốc. Ta để Lục Trúc nhận biết dược liệu trước, miễn cho lại nhầm. Nhiều thuốc như vậy, muốn phối đủ phân lượng trong một ngày thì không xong. Về phần A Tam. . . Ta hoàn toàn không ôm hi vọng gì.

Chờ bọn hắn chuyển toàn bộ dược liệu đến chỗ sạch sẽ, ta lập tức bắt lấy tay áo của quản sự: "Nói với ta Tiểu Lãnh Môn ở chỗ nào."

Khóe miệng quản sự run run: "Thuốc còn chưa phối. . ."

"Một ngày lại làm không xong, từ từ làm thì có sao? Ta muốn đi tìm Tiểu Lãnh Môn Nhi!"

"Bạch, Bạch cô nương, độc trên người giáo chủ không thể chậm. . ."

"Có quan trọng bằng chung thân đại sự của ta sao!" Ta bốc đồng đánh gãy lời nói của quản sự đại thúc, cố ý nhìn bọn hắn sốt ruột: "Dù sao giáo chủ phải phối hợp trị liệu trước thì ta mới có thể dùng dược, vài canh giờ nghỉ ngơi trước cũng không sao, mau nói với ta hắn ở đâu, ta muốn đi tìm hắn bồi dưỡng cảm tình."

"Bạch cô nương, cô nương mỗi nhà dè dặt một chút thì tốt hơn, cho dù sinh ở gia tộc lánh đời. . ." Quản sự khuyên ta.

Ta bất đắc dĩ nhún vai, Bách Hiểu Sanh và Bạch Tố Trinh đều là ta lấy bừa, hiểu lầm này thật đúng là sâu: "Dè dặt là cái gì? Có thể ăn sao?"

Khi ta nói lời này, khóe mắt nhìn thấy một góc áo màu đen, ta quay đầu, chỉ thấy một nam nhân hắc y đeo mặt nạ từ nơi xa bay qua, ta nhớ rõ tấm lưng kia vạn phần, xoay người vứt bỏ quản sự và đám người Lục Trúc, chạy tới phía bóng lưng kia. Tấm lưng kia đang cấp tốc đi đi lại lại, có vẻ là phát hiện ta, hắn đột nhiên dừng bước.

Ta chạy tới, thành công nhéo góc áo của hắn: "Tiểu Lãnh Môn Nhi!"

". . . Tự trọng!"

Ta tới gần, kề vào tai hắn âm trầm nói: diendanlequydon.com"Vừa rồi ta nói với giáo chủ muốn hắn đưa ngươi cho ta, nếu ngươi không nghe lời thì gặp xui rồi. Bởi vì vừa rồi ta vừa kích thích giáo chủ một phen, nếu ngươi không ở bên người ta thì có chín phần bị tìm phiền toái, ở vương phủ bị thương mà chưa kịp đáp lại ta là vì bị giáo chủ đả thương? Ngươi một mình hành động bị phát hiện, cho nên mới. . ."

"Vợ, ta đã nói ngươi đặc biệt thông minh, ngoại trừ não không dùng ở chính đạo chưa?"

"Nói bậy! Ta luôn luôn không thông minh!"

"Ngươi có cảm thấy mình quên cái gì hay không?"

Ta yên lặng nghĩ, đột nhiên phát hiện góc áo của mình bị kéo kéo. Ta quay đầu, chỉ thấy Lục Trúc u oán nhìn ta, tay nàng còn cường ngạnh lôi kéo A Tam.

Ta cảm thấy lúc này A Tam đặc biệt vô tội, nhưng mà, hắn lại không phản kháng Lục Trúc một chút nào.

"Tiểu thư, ngươi không thể ném ta sang một bên mặc kệ trong khi ta đang nghiêm túc nhớ dược liệu! Như vậy là không đúng! Đặc biệt. . ." Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ ĐônNàng cường ngạnh chen giữa ta và sẹo ca: "Nam sắc lầm nhân!" Lục Trúc mang theo trăm phần trăm địch ý nhìn sẹo ca, hận không thể dùng ánh mắt đâm hắn một lỗ thủng.