Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 4




Ta rốt cuộc vẫn phải cõng người trên lưng tới trong trấn, lúc này trên đường chỉ có vài chiếc đèn lồng lờ mờ treo bên ngoài cửa. Mặc dù đã ngừng mưa, nhưng ta cũng bi kịch lạnh đến không chịu được, toàn thân phát run. Nhưng lúc này ta đây không hề chú ý tới trạng thái thân thể mình, kéo Vương Gia đi tới trước y quán, tỏ vẻ xúc động, học nữ tính bi tình trên TV bắt đầu gõ cánh cửa đang khép chặt của y quán.

Cho dù ta không thể làm cho nam chính thích ta, ít nhất cũng phải khiến cho hắn bỏ đi ý định giết ta cùng ngược tâm ta. Vì vậy, nữ chính bi tình ta đây hai vai run rẩy, trưng ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bắt đầu hành hạ cánh cửa y quán.

Ta biết rõ nam nhân trên lưng đang nhìn ta, đại khái đã bị bộ dáng hiện tại của ta làm xúc động rồi. Ta phải kiềm chế, tiếp tục như vậy! Cuối cùng, rốt cuộc ta dùng khí lực yếu ớt của mình gõ được cửa y quán, sau khi cửa mở ra, bên trong xuất hiện một tiểu dược đồng. Hắn nhìn vẻ mặt oán niệm "Làm sao ngươi đã đi ra rồi! Làm sao ngươi có thể ra ngoài, ngươi ra ngoài làm gì a!" của ta, bị dọa đến ngẩn ngơ. Thấy vậy, ta lập tức tỉnh ngộ điều chỉnh lại nét mặt cho thỏa đáng, nhanh chóng thay đổi thành bộ dạng đáng thương lã chã chực khóc, ta thấy còn thương, níu lấy bả vai tiểu nhược đồng.

"Vị tiểu ca này, mau gọi đại phu ra ngoài, vị đại gia này sắp 'không được’ rồi!" Có lẽ bộ dáng của ta quá cấp bách, giọng nói quá kích động, ánh mắt quá khổ sở, tiểu dược đồng cứng rắn lại bị dọa sợ đến ngốc một lần nữa, cho rằng sắp chết người, mau chóng chạy trở về tìm đại phu. Nhưng chủ ý của ta chính là ngoại trừ ám chỉ nam nhân trên lưng "không được", còn dọa sợ dược đồng để lãng phí thời gian. . . . . .

Quển đi, có lúc biểu diễn quá khoa trương liền thành giả dối, vì không muốn khiến cho nam chính hoài nghi, ta quyết định thu liễm một chút.

Ta buông mỗ Vương gia Hiên Viên Liệt xuống, đỡ hắn đi vào bên trong. Bởi vì cuối cùng cũng được ta thả xuống, sắc mặt của hắn khá hơn nhiều, liền nhìn gò má ta vài lần, ta cố tình thẹn thùng nghiêng nghiêng đầu, nội tâm thì trừng mắt mấy cái. Cho dù hắn nhìn đến lõm mặt ta, ta cũng không cách nào có ấn tượng tốt với hắn, chỉ là, nếu hắn muốn ta có ấn tượng tốt với hắn ta tuyệt đối không ngăn cản.

Đoạn đường tới đây, một cô nương nhu nhược như ta vì cứu hắn. . . . . . Cực khổ đội mưa cõng hắn tới đây, thân thể được định trước quá mức mảnh mai của ta cũng sớm đã mệt muốn chết rồi, nếu hắn không mềm lòng với ta, không cảm động, đều không phù hợp với tính cách được định trước của hắn. Ta nghĩ, tâm tình hắn bây giờ tất nhiên là phức tạp, là nên hận ta thiếu chút nữa phế nơi quan trọng nhất của hắn hay là nên cảm tạ ta liều mạng cứu hắn như vậy? Ta cảm thấy được, hiện tại hắn nhất định đang vô cùng rối rắm vấn đề này.

Chúng ta vào cửa không bao lâu, lão đại phu liền đi ra.

Đó là một lão đầu tóc trắng đầy đầu, thoạt nhìn rất quý khí. Lúc hắn đi ra còn có chút mơ hồ, có lẽ lúc trước đang ngủ, khi đi ra vẫn còn đang vuốt mắt, thời điểm hắn thấy hai người đứng trước mặt, mới lộ ra bộ dáng tỉnh táo một chút. Đầu tiên hắn nhìn về phía mỗ Vương Gia, sau khi nhìn thấy bộ dáng mỗ Vương Gia, ánh mắt lão đại phu lập tức đổi một cái. Tiếp theo hắn lại quay đầu nhìn về phía ta, lúc này, ta hình như nhìn thấy con ngươi lão đại phu co rút lại một chút. . . . . .

Chẳng lẽ dáng dấp ta thật đẹp hù đến lão nhân gia này rồi hả? Ta hợp lý hoài nghi.

Lão đại phu rất nhanh khôi phục lại bình thường, vội vàng gọi dược đồng dìu Hiên Viên Liệt đang không dám lộn xộn vào trong nhà, sau đó kéo rèm xuống bí mật kiểm tra.

Ta liền chờ ở bên ngoài, tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống. Trong mắt ta, đại phu nơi hẻo lánh này, nhiều nhất là có thể trị trị một vài bệnh, mà vật kia. . . . . . Hẳn là sẽ không nhận!

Nội tâm ta mang theo chút hài lòng, bề ngoài mang theo lo lắng chờ đợi, lúc dược đồng đi ra ta vội vàng lôi kéo hắn mở miệng hỏi: "Thương thế kia không biết có trị được hay không?"

Ai ngờ dược đồng kia thấy ta hỏi như thế, lập tức tràn đầy tự tin vỗ ngực, bộ dáng này, cằm cũng muốn vểnh lên trời: "Lão gia nhà ta trước kia là ngự y trong hoàng cung, hơn mười năm trước cáo lão về quê mới đến đây, y thuật, dĩ nhiên là đứng đầu, không có bệnh nào lão gia nhà ta không chữa khỏi!"

Nghe Dược Đồng nói, ta nghiêm trọng trầm mặc, nội tâm lật bàn rồi! Ta đây là vận số gì? Mẹ kiếp nhà ngươi, đây rốt cuộc là vận số gì? Tùy tiện tìm một y quán lại tìm được ngự y cáo lão về quê?!

Ta đè xuống kinh dị trong nội tâm, sâu kín mở miệng hỏi: "Gãy, căn, tôn, tử, có thể chữa sao?"

". . . . . ." Dược đồng.

Qua nửa canh giờ, lão đại phu vén rèm lên đi ra ngoài, mập mờ cười với ta một tiếng: "May nhờ chữa trị kịp thời, thương thế của vị công tử này không tính là nghiêm trọng, tĩnh dưỡng thêm một thời gian, lại dùng dược cao ta đặc chế bôi lên vết thương, không đến mấy ngày sẽ tốt lắm."

". . . . . ." Ta trợn mắt một phen, quả quyết hôn mê.