Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 112




Có một loại người, bình thường cho người cảm giác giống như tiểu bạch thỏ, mềm mại lại cực kỳ vô hại, chỉ có người khác khi dễ nàng, không có nàng khi dễ người khác. Nhưng người như vậy đột nhiên đổi sắc mặt, trở nên vô cùng ác độc lại hung ác, liền khiến người ta sợ hãi hơn so với những người bình thường thoạt nhìn vẫn ác độc hung ác.

Bởi vì dạng người như vậy sẽ khiến cho người đoán không ra mà sợ hãi, không giống những người vẫn làm ác kia, mọi người đều biết nàng chính là người như vậy.

Ta biến đổi sắc mặt, hai tiểu nha đầu trực tiếp bị hù dọa sửng sốt.

Rồi sau đó, ta lại cười đến cực kỳ ôn hòa nhìn họ, âm thanh cũng êm ái: "Lo lắng làm gì, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn thử một chút?"

Chỉ là dùng giọng điệu vô cùng bình thường, hai nha đầu lại bị sợ đến mặt trắng không còn chút máu, hình như là nghĩ tới điều gì, nhưng lại không thể tin được, run run rẩy rẩy "Bùm" một cái liền đã quỳ gối trước mặt ta.

Nữ phụ nhìn ta, một đôi mắt trừng lớn.

Ta cười đứng ở trước mặt nàng, đưa tay nâng cằm của nàng lên: "Ngươi có chút thủ đoạn, chỉ là, chuyện ngươi làm sai nhất chính là dùng loại thủ đoạn nhỏ không hợp thời này với ta. Khi còn chưa rõ ràng kẻ địch như thế nào đã lỗ mãng hành động, ngươi có mang đầu óc ra cửa hay không?"

Nói xong, ta buông nàng ra, đứng lên trên cao nhìn xuống, nụ cười khinh miệt.

"Ta bóp chết ngươi, đơn giản như bóp chết một con kiến. Đồng dạng, ta giết chết Vương Gia, cũng dễ dàng như giết chết một con châu chấu, ngay từ đầu chỗ đứng của chúng ta đã bất đồng, ngươi hiểu chưa. Ta là công chúa, công chúa dưới một người trên vạn người, ngay cả Vương Gia, nếu ta mất hứng cũng có thể khiến cho hắn không làm được Vương Gia nữa, là ai cho ngươi lá gan cho rằng leo lên giường kẻ ngu ngốc đó là có thể lấy được tất cả?"

Ta vừa nói, xoay người ngồi vào bàn bên cạnh, Lục Trúc rất có ánh mắt châm trà cho ta.

Gật đầu một cái, ta lộ ra vẻ mặt hài lòng, cũng không gọi hai nha hoàn kia, ngược lại chậm chạp lịch sự cầm ly trà lên đặt ở bên môi. Đang muốn thưởng trà, ta lại lộ ra nét mặt đột nhiên nhớ ra cái gì, mỏm cười tiếp tục nhìn mấy người trên đất.

Nữ phụ bị ta dọa sợ đến cũng không dám thở mạnh, hiển nhiên là hiểu bây giờ là tình cảnh gì, muốn cố ý giả bộ yếu ớt để cho ta buông lỏng cảnh giác.

Ta nâng lông mày: "Ngay từ ngày thành thân đó, Vương Gia có thể làm ra chuyện như vậy ta liền chán ghét hắn vô cùng, xem ra, hắn đã không muốn làm Vương Gia tiếp nữa, muốn lưu đày đi biên cảnh vui đùa một chút, ta quyết định tác thành cho hắn, các ngươi nói sao?"

Ta bình tĩnh và mang theo nụ cười lời vừa ra khỏi miệng, hai nha hoàn lại bị hù choáng váng, vẻ mặt tương lai vô vọng, vội vàng dập đầu cầu xin tha mạng, cho dù ta chưa nói qua muốn mạng của các nàng. Nữ phụ càng thêm trừng lớn mắt, nhìn ta chằm chằm không nhúc nhích, trề miệng một cái: "Làm sao ngươi có thể làm chuyện như vậy."

"Ta là công chúa." Ta kiên định nói: "Bất kỳ ai khiến cho ta mất thể diện, cũng nên tiêu diệt, nếu ngươi bò lên giường của hắn, thích hắn như vậy, ta cũng không chia rẽ hai người các ngươi nữa. Ngươi trăm phương ngàn kế, cũng chỉ là lấy được món đồ bỏ đi ta không muốn, thật là buồn cười, bất quá ta chắc sẽ không cười ngươi, thật đáng buồn. . . . . ." Ta vừa nói, vừa lắc đầu một cái, phất tay khiến Lục Trúc sau lưng hành động.

Nàng soàn soạt một cái nhào tới, sau khi ta nói như vậy, hai nha hoàn bên cạnh nữ phụ căn bản không dám tới đây giúp nữ phụ, đành nhìn nàng bị hung tàn rót thuốc.

Nữ phụ liều mạng giãy giụa, nàng không biết đây là thuốc của nàng, đại khái cho rằng ta thật sự muốn độc chết nàng. Ta mới sẽ không làm chuyện nguy hại đến mạng người, dù sao mình cũng là đã làm nữ phụ. Cuối cùng các nàng nhận được bi kịch như vậy, cũng do các nàng tự tìm. Có đôi khi có người muốn tìm chết, thật là cản cũng không cản được.

Ta nhiều nhất, cũng là ngược tâm mà thôi.

Nữ phụ này không phải là thích đỏ mắt thích ghen tỵ sao? Ghen tỵ ta có nam nhân tốt như vậy có đồ tốt như vậy có tình yêu tốt như vậy nên mới tới đoạt?

Hiện tại ta muốn cho nàng biết, nàng cướp đi, cũng chỉ là thứ ta không muốn. Sau đó nàng rồi sẽ biết, nàng đoạt nửa ngày, không những đoạt thứ ta không muốn, còn chưa đoạt thành công, uổng phí thời gian mà liều mạng cướp đoạt đồ bỏ đi ta không muốn. Loại bệnh ghen tỵ đến đỏ mắt này nên trị như vậy mới được, bình thường ngược nàng đánh nàng căn bản vô dụng, phải khiến tra nam tự mình đến vung tay.

Không muốn thấy nữ phụ vẩy thuốc ra ngoài, ta tiến lên vung tay nhẹ nhàng điểm mấy chỗ trên người nàng, nàng liền bị điểm trụ không động được.

Sau khi đổ hết thuốc, Lục Trúc còn thân thiết lau sạch sẽ nước thuốc cho nàng, khiến nữ phụ nhìn tuyệt không giống như bị đổ thuốc, trên người cũng rất sạch sẽ, chỉ là vẻ mặt quá mức dữ tợn cuồng loạn. Ta mới vừa giải huyệt đạo của nàng, nàng liền điên cuồng móc họng, muốn phun thuốc ra, trong miệng tràn đầy nước miếng, con mắt đỏ ngàu đã mang theo nước mắt.

"Ngươi cho ta uống cái gì! ! Mau cho ta thuốc giải! ! !" Nàng sức lực lớn từ trên mặt đất, nhào tới trên người ta, bắt được hai vai ta liều mạng lắc, nếu không phải bên cạnh còn có Lục Trúc và những người khác đứng nhìn, ta đoán nàng đều nghĩ tới bóp cổ ta rồi.

Cho dù thân thể bị lắc qua lắc lại, ta cũng không tức giận với nàng, vẫn dáng vẻ tâm tình không tệ, một bộ đang cười nhạo dáng vẻ điên cuồng của nàng.

Nữ phụ bị sợ khóc lên, vẻ mặt vặn vẹo đủ kiểu: "Ngươi mau cho ta thuốc giải, ta không muốn chết, ta cũng không dám nữa, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa!"

"Hả? Ngươi làm gì?"

Đang bị lay đến muốn hôn mê như vậy, ta còn có thể nhẹ nhàng hỏi.

Nữ phụ buông ta ra, đôi tay nắm cổ họng: "Ngươi cái gì cũng biết, ngươi cái gì cũng biết đúng không."

Ánh mắt nàng nhìn ta, hình như đã hiểu ra cái gì: "Ngươi là cố ý! Ngươi là muốn mượn tay của ta diệt trừ Vương Gia!!! Nữ nhân ác độc này, làm sao ngươi có thể ác độc như vậy, Vương Gia dù nói thế nào cũng là trượng phu của ngươi!" Nàng dường như nghĩ thông suốt cái gì, vẻ mặt mờ mịt ngồi dưới đất khóc lớn.

"Ngươi là cố ý, ngươi cố ý dụ ta làm ra loại chuyện đó! Bên ngoài truyền thành như vậy, nhất định cũng là bút tích của ngươi, ngươi kinh khủng tâm cơ thâm trầm như vậy nhưng không có một người nhìn ra được, tất cả mọi người coi ngươi thiện lương hiền huệ, ai có thể nghĩ tới ngươi càng lòng dạ hiểm độc như thế, hãm hại trượng phu của mình như vậy, quả thật súc sinh không bằng!"

Ta nghe vậy, đưa chân ra nâng cằm nữ phụ lên, nhìn nàng thảm không còn hình dáng, tỉnh táo nói: "Trắc phi điên rồi."

Hai tiểu nha hoàn bên cạnh lại đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng đè trắc phi xuống hướng ra ngoài lớn tiếng nói: "Trắc phi điên rồi! Người tới, trắc phi điên rồi! Trắc phi điên rồi!"

Rất nhanh, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân.

Lúc trước Vương Gia có lẽ là không quá nghĩ đến, cho nên mới kéo thời gian lâu như vậy. Sau khi truyền ra chuyện trắc phi điên rồi, hắn mới chậm chạp đi tới.

Hắn vừa vào cửa, là có thể thấy trắc phi té xuống đất không ngừng khóc, mắng ta ác độc, ném đồ bên cạnh tới đánh ta, nhưng lại bị người bên cạnh lôi kéo.

Trong tay ta rối rắm cầm khăn tay, đôi mắt hồng hồng lo lắng lại không tìm được biện pháp tiến lên, nhìn thấy Vương Gia xuất hiện, ta lập tức xoay người, nước mắt trong mắt muốn rơi không được dáng vẻ đáng thương.

"Ta không biết có thể như vậy." Ta bất lực lắc đầu, mặc dù không khóc lên, thoạt nhìn càng thêm đáng thương hơn so với nữ phụ: "Ta, ta chỉ là mang thuốc phụ hoàng ban cho ta tới, không biết vì sao sau khi nàng uống xong liền điên khùng thành bộ dáng này. Ta không biết tại sao lại như vậy, ta thật sự không biết, ngươi phải tin tưởng ta."

Ta tiến lên, nắm thật chặt tay áo Vương Gia, hốc mắt mang lệ, cảm xúc trong mắt càng thêm loạn đến không được, dáng vẻ vô cùng e ngại hắn hiểu lầm.

Lúc này Vương Gia còn trúng cổ, cho dù trên lý trí hiểu được quan hệ lúc trước của ta cùng hắn, nhưng lúc này trong nội tâm lại bởi vì "yêu" nữ phụ, theo bản năng hất tay của ta ra, xoay người nhìn về hướng nữ phụ. Hắn nhìn thấy bộ dáng khổ sở như vậy của nữ phụ, lập tức xoay người đi về phía nàng.

Nữ phụ thấy Vương Gia tới, lập tức tránh thoát những người bên cạnh, nhào vào trong ngực Vương Gia.

"Là nàng, là nàng cho ta uống thuốc độc, ta không điên, Vương Gia ngươi phải tin tưởng ta, ta không điên! Nàng mới là người điên, nàng mới là kẻ điên ác độc phát rồ! Nàng chuyện gì cũng làm ra được!" Nàng nhanh chóng nói xong, nắm chặt y phục Vương Gia, cố gắng vạch trần bộ mặt thật ác độc của ta với Vương Gia.

Thân thể ta lay động một cái, Lục Trúc lập tức trợn mắt nhìn hai người kia, đỡ lấy ta.

"Tiểu tiện nhân ghê tởm này! Quả thật ngậm máu phun người!" Lục Trúc tức giận mắng lên.

Lúc này, hai tiểu nha hoàn đã len lén đứng ở phía sau chúng ta, nhưng Vương Gia không chú ý tới.

Họ đây là đang vội vàng chọn đội, sợ chết là thiên tính của con người, làm như vậy cũng không thể chỉ trích nặng.

Hơn nữa, ta cũng không sợ họ cùng nữ phụ nói ta ác độc, nói những chuyện kia đều là ta làm, mặc kệ nói thế nào, lời nói của họ đều là lời nói của một bên, hơn nữa họ còn hầu hạ nữ phụ, rất có thể chịu mệnh lệnh của nàng, căn bản không có độ tin cậy. Coi như họ nói ra ngoài, người bên ngoài cũng cho rằng họ đang giúp nữ phụ bôi đen ta.

Đủ thông minh, cũng biết nên đứng ở vị trí nào.

Nếu ta dám quang minh chính đại ở trước mặt họ tiết lộ tin tức quan trọng như vậy, cho dù ta không làm rõ, họ cũng nên biết, biết chuyện như vậy họ muốn còn sống, chỉ có đi theo bên cạnh ta thôi.

Vương Gia còn trẻ, cũng chưa làm Vương gia được mấy năm, nha hoàn đều không phải là lão nhân, mặc dù có độ trung tâm, nhưng vẫn yếu đi không ít so với mạng nhỏ.

Mặc kệ họ trung thành hay không, họ nói ra chuyện ta ác độc hay không, ta cũng không phải rất để ý.

Ta dám nói như vậy, chính là đoan chắc mặc kệ hôm nay ta nói gì làm gì trước mặt các nàng, người bên ngoài cũng tuyệt đối không thể nào tin là được.

Năm đó, ta chính là như vậy đánh khắp thiên hạ không địch thủ đấy! Nếu không phải bởi vì ta không phải nữ chính, căn bản không thể thua dưới tay đám nữ chính chỉ có chút IQ.

Ta rất tổn thương nhìn Vương Gia, nhìn hắn bởi vì bị cổ khống chế cho dù biết nữ phụ không đơn giản, tâm tư vẫn có một chút hướng tới gần nàng, thậm chí bởi vì một chút nguyên nhân còn không nhìn qua ta. Ta tuyệt vọng lui về phía sau mấy bước, làm đổ đồ trên bàn, hắn lúc này mới ngẩng đầu nhìn ta .

Sắc mặt ta tái nhợt nhìn hắn, không nhúc nhích: "Cho nên, Vương Gia không tin ta rồi. . . . . . Thôi." Ta thở dài thật sâu, dắt Lục Trúc đi ra ngoài.

Nữ phụ thấy ta nói như vậy, vì mạng nhỏ của mình, trực tiếp liền đẩy Vương Gia ra chộp tới ta.

"Không thể để cho nàng đi, sau khi nàng đi chúng ta cũng không sống nổi! Vương Gia, ngươi tin ta, giết nàng ở chỗ này, nhất định phải giết nàng!" Nữ phụ vội vàng nói xong, ở chỗ này chỉ sợ cũng chỉ có một mình nàng còn đứng phía sau Vương Gia, xem ra sự yêu thích của nàng đối với Vương Gia còn chưa phải quá nhiều.

Nghe được lời của nữ phụ, ta lộ ra vẻ mặt vô cùng giật mình lại đau đớn, quay đầu sững sờ nhìn Vương Gia: "Ngươi, ngươi hiểu lầm ta cũng liền thôi, trước khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng lại vẫn muốn mạng của ta sao! Ngươi quả thật. . . . . . Quả thật, được, coi ta như ngày trước mắt mù, ta lập tức vào cung gặp mặt phụ hoàng xin chỉ hòa ly, từ nay về sau tuyệt đối không xuất hiện trước mặt các ngươi!" Ta tức giận nói xong, cố gắng đẩy nữ phụ.

Nữ phụ liều mạng bắt lấy ta: "Vương Gia, ngươi nghe lời của ta, ngàn vạn lần không được để cho nàng đi!"

Vương Gia bị nữ phụ làm cho lông mày nhíu thật chặt, ban đầu hắn còn rất đau lòng với sự thê thảm của nữ phụ, bây giờ nhìn đến nàng ý vị kêu muốn giết ta, ánh mắt nhìn nữ phụ liền thay đổi trở nên không tốt.

"Không cần ầm ĩ!" Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, gọi người từ bên ngoài tới, mang chén thuốc ta đưa tới đi, phân phó người điều tra. Cho dù nữ phụ luôn miệng bảo hắn giết chết ta, thế nhưng hắn lại không phát giận với nữ phụ, thậm chí không muốn đối phó nàng, theo bản năng tâm liền thiên về phía nàng.

Ta thất vậy một bộ không đếm xỉa đến đi tới trước mặt Vương Gia, sức lực khổng lồ "ba" một cái tát lên mặt hắn, đánh đến đầu hắn cũng nặng nề lệch qua một bên.

"Tốt, tốt, tốt!" Ta dùng sức nói ba chữ "tốt", lại dùng sức phất tay áo rời đi, mang theo nha hoàn bên cạnh ta.

Trước tiên ta xông vào thư phòng của Vương Gia, lấy ra tóc của ta mà hắn trân quý, đây là tóc lúc trước ta cắt xuống, Vương Gia len lén dấu đi, làm thành tính vật đính ước của chúng ta!

Thấy ta lấy đồ ra, hơn nữa còn đỏ mắt dáng vẻ tổn thương tuyệt vọng, thị vệ thiếp thân của Vương Gia cùng bọn nha hoàn đều kinh hãi, không thể tin được nhìn ta, còn ngăn ta không để cho ta đi. Bọn họ còn đau lòng ta hơn bản thân Vương Gia, bởi vì bọn họ từng chứng kiến 'chân ái' của ta cùng Vương Gia.

Ta lại vừa rơi lệ vừa nói với bọn họ: "Sau này các ngươi chăm sóc Vương Gia thật tốt, ta không còn là vương phi rồi."

Nói xong, ta gọi hộ vệ tới để cho bọn họ chuẩn bị xong xe ngựa, cường thế ra khỏi vương phủ.

Thời điểm Vương Gia nhận được tin tức ta đã ngồi lên xe ngựa rồi, hắn tiến lên ngăn ta lại, liếc mắt liền thấy được tóc trong tay ta, nhất thời đầu đau như nứt ra.

Trong cổ của hắn có khuyết điểm trí mạng, nếu thấy được đồ có liên quan mật thiết đến người bản thân chân chính yêu sâu đậm, sẽ nhớ tới chút chuyện ngày trước.

Vương Gia nhức đầu xong, hình như nhớ ra hình ảnh gì đó.

Ta lại cũng không thèm nhìn hắn, phân phó đánh xe, đặc biệt lãnh khốc vô tình!

Vương Gia chịu đựng nhức đầu chạy đuổi theo chúng ta một đường, cuối cùng cũng không đuổi kịp, muốn vào cung nhưng bởi vì Hoàng đế ra lệnh, hoàng cung này đã sớm không phải là nơi tùy tiện hắn muốn vào là có thể tiến vào.

Tác giả có lời muốn nói: ngược Vương Gia = =

Ta thật là ác độc = - =