Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh

Chương 55: Chương 55:





Chương 55
 
Trans: Cola
 
Bông tuyết bay trắng trời bị ánh đèn nê ông trên cây thông Noel chiếu sáng loang lổ sặc sỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa rồi mất khống chế, lúc này anh mới để ý Nhan Thư ăn mặc phong phanh, anh hơi tự trách nhíu mày lại, gỡ khăn xuống rồi quàng lên cổ cô, sau đó lại ôm cả người cô vào trong lòng mình, mới nói: "Lạnh không?"
 
Nhan Thư bị anh hôn đến mơ màng, đáp lại trong vô thức: "Không lạnh, nóng."
 
Môi cô đã đỏ rực lên, nhìn có vẻ hơi sưng.
 
Khi nói từ "nóng", đầu lưỡi của cô hơi uốn cong lại, âm cuối phiêu lên, nhè nhẹ rung động.
 
Hứa Bùi nhẫn nhịn một lúc lâu mới kìm nén được ham muốn nuốt chửng cô vào bụng. Bàn tay lớn thi thoảng lại vuốt ve làn da mềm mại ở eo của cô, thấp giọng hỏi: "Sao không ra sân bay?"
 
Đêm tuyết lạnh căm căm, nhưng tay anh lại nóng như ngọn lửa.
 
Nơi bị anh ve vuốt như đang bốc cháy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đầu óc Nhan Thư càng mông lung hơn, "Vì sao em phải ra sân bay?"
 
Bàn tay trên eo cô hơi dừng lại, anh cụp mắt nhìn cô, mãi một lúc mới bình thản đáp lại: "Không phải em phải đi đón máy bay sao?"
 
"Hả?"
 
"Nam sinh đèn đường." Hứa Bùi lạnh giọng thốt ra bốn chữ, lại liếc cô một cái đầy ẩn ý, "Nói chính xác thì, nam sinh đèn đường mà em thích hồi cấp ba."
 
"Phải rồi." Nhan Thư đã nhớ ra, "Hôm nay cậu ta về nước mà!"
 
Ánh mắt của Hứa Bùi hơi u ám.
 
Lúc này Nhan Thư mới kịp phản ứng lại, "Chắc anh sẽ không cho là, hôm nay em phải đi đón cậu ấy đâu nhỉ?"
 
Thấy Hứa Bùi không nói lời nào, cô nhớ lại vô số biểu hiện thất thường của anh, lập tức ôm chầm lấy eo anh, nói bằng giọng khó tin: "Vậy là hôm nay anh, ghen ư?"
 
"Không có." Hứa Bùi thốt ra hai từ ngay tắp lự.
 
Anh dời mắt đi, không nhìn cô, một lát sau mới nhạt giọng nói: "Anh chỉ tò mò."
 
Nhan Thư tưởng thật, thở phào một tiếng rồi cười tủm tỉm, nói: "Em đã bảo mà, chuyện từ đời tám hoánh nào rồi, sao thầy Hứa có thể nổi máu ghen vì chuyện này được chứ!"
 
Hứa Bùi: "... Khụ."
 
"Sao vậy?"
 
"... Không sao, cổ họng hơi khó chịu."

 
"Á?" Nhan Thư lập tức tỏ ra lo lắng, "Có phải bị cảm rồi không! Anh mau quàng khăn lại đi, à không à không, chúng ta vào nhà trước đã, trong nhà ấm!"
 
Nói đoạn, cô làm bộ định kéo anh đi về phía cửa nhà.
 
Vừa mới xoay người thì bị Hứa Bùi kéo lại.
 
"Không bị cảm, nói trước rồi hẵng vào."
 
"Nói gì?"
 
Hứa Bùi trầm mặc hồi lâu, mới nhả ra bốn chữ: "Nam sinh đèn đường."
 
Nhan Thư có chút buồn cười, "Anh còn băn khoăn về chuyện này à? Với lại, người ta có tên có họ, là Thẩm Thời, đừng bắt chước Vưu Giai, gọi người ta là nam sinh đèn đường gì đó."
 
Hứa Bùi buông mắt nhìn cô, "Nhớ rõ tên người ta phết nhỉ."
 
Nhan Thư cười tít mắt, "Đó là vì, tốt xấu gì người ta cũng là hotboy kế nhiệm anh mà."
 
Hứa Bùi vẫn nhìn chăm chăm vào cô như trước, giọng điệu toát ra vẻ lạnh lùng trong bóng đêm: "Vì thế nên em đã thích cậu ta à?"
 
"Sao lại thế được! Là vì năm lớp mười... ồ sao em lại bị anh dắt mũi nhỉ, không phải thích, chỉ là cảm kích mà thôi."
 
Hồi lớp mười, cô đã tham gia nhóm nhảy, ngày nào cũng luyện tập đến rất muộn mới về.
 
Hôm đó, giáo viên vũ đạo có việc xin nghỉ, cô khoác balo về nhà sớm.
 
Cửa lớn nhà họ Thư không hề đóng chặt, thông qua khe hở của cánh cửa khép hờ, cô nhìn thấy Chung Diễm ngồi trên sofa trong phòng khách, khẽ nức nở: "Ông xã, chỉ là em cảm thấy một đứa con gái như Kiều Kiều, suốt đi đằng nào chơi đến tối mịt mới về nhà không biết, thực sự không ra thể thống gì, vì danh tiếng của nhà họ Thư nên em mới nói nhẹ nhàng với con bé hai câu, ai ngờ suýt chút nữa nó định động chân động tay với em cơ..."
 
Thư Chính Bình nghiến răng nghiến lợi đay nghiến: "Cái thứ đốn mạt!"
 
Nhan Thư không thể chịu đựng được những lời đổi trắng thay đen của Chung Diễm, vả lại bị Thư Chính Bình không phân rõ phải trái đã bắt đầu chửi mắng khiến cô vô cùng tức giận, ngọn lửa giận lập tức bốc lên.
 
Cô đang định trực tiếp đẩy cửa vào đối chất với Chung Diễm thì nghe thấy người phụ nữ trong phòng tiếp tục khóc thút thít, "Em chịu chút ấm ức thì cũng chẳng sao, nhưng em thương con gái của chúng ta! Anh nghĩ mà xem, kể từ lúc Nhu Nhi sinh ra đã không được gọi anh một tiếng ba danh chính ngôn thuận, chưa nói đến chuyện được nhập vào gia phả nhà họ Thư. Nhu Nhi có chỗ nào không bằng Kiều Kiều, vậy mà vì cái danh xưng con gái kế mà con bé bị người ta xem thường, nhưng mà, Nhu Nhi nó, nó cũng là con gái ruột của anh mà!"
 
Tay Nhan Thư cứng đờ trên cánh cửa.
 
Đầu cô như đã bị nổ tung, không thể nghĩ được gì nữa, chỉ có một câu nói không ngừng lặp lại...
 
Nhu Nhi nó cũng là con gái ruột của anh mà!
 
Nhu Nhi nó cũng là con gái ruột của anh mà!
 
...
 
"Là lỗi của em, ban đầu em không nên lén lút sinh nó ra. Sinh nó ra em lại không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Chỉ khi nào anh qua thăm hai mẹ con em, em mới cho nó lén gọi anh là ba. Một tháng anh chỉ có thể qua chỗ hai mẹ con em mấy tiếng đồng hồ mà Nhu Nhi đã vui như Tết vậy. Có một lần, rõ ràng anh đã nói sẽ đến thăm hai mẹ con em, nhưng lại bị người phụ nữ kia gọi điện gọi về nhà, cả đêm hôm ấy Nhu Nhi không thể ngủ yên, cứ mơ thấy ác mộng suốt thôi."
 
Dường như Thư Chính Bình cũng rất xúc động, vươn tay ôm lấy bà ta, "Đừng khóc nữa, đã qua cả rồi, chẳng phải cô ta đã chết rồi sao."
 

Hai người lại nói mấy câu nữa thì Thư Nhu Nhi chạy tung tăng xuống nhà, bổ nhào vào lòng Thư Chính Bình rồi làm nũng.
 
Ánh đèn trong phòng khách ấm áp, một nhà ba người tươi cười trông mà ấm cúng hạnh phúc.
 
Nhan Thư không biết mình đã ra khỏi khu biệt thự thế nào, và không biết phải đi về đâu.
 
Cô giống như một linh hồn cô độc, thẫn thờ lượn lờ khắp nơi, không có phương hướng.
 
Đợi đến khi cô phản ứng lại, cô đã đứng ở một nơi tối tăm mù mịt.
 
Ngoài khu biệt thự là một công viên, nối liền hai khu vực này là một con đường nhựa vừa thẳng vừa dài. Đoạn đường đó ít người qua lại, hình như có tận mấy cái bóng đèn đường đã hỏng. Khi màn đêm buông xuống, nơi đây tựa như vùng đất bị cả thế giới vứt bỏ.
 
Bốn phía tối như hũ nút.
 
Ban đầu cô bị cảm giác nghẹt thở bủa vây từ khắp mọi nơi, không có thời gian sợ hãi. Đợi đến khi nhận ra bóng tối khiến người ta lạnh lẽo, thì cô đã đứng trong bóng tối như ngục tù này rồi.
 
Nhan Thư cố kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, chạy thật nhanh trong bóng tối vô tận, càng chạy càng nhanh. Không biết chạy được bao lâu, cuối cùng cô cũng chạy tới công viên.
 
Sau khi xoa dịu trái tim đập dồn dập, cô tìm một chiếc ghế cạnh cột đèn đường, ngồi xuống.
 
Một lúc lâu sau, nhịp tim mới dần dần trở lại bình thường.
 
Cô quay đầu nhìn con đường dẫn mình tới đây.
 
Suy nghĩ hơi bi quan --
 
Nơi tối tăm lạnh lẽo không nhìn rõ phương hướng kia, có lẽ chính là bản thân cô.
 
Tất nhiên, cô không thể kể cho Hứa Bùi chuyện "trẻ trâu" như vậy, chỉ đơn giản lựa chọn mấy câu trọng tâm, hai ba câu thuật lại đầu đuôi sự việc, nói bằng giọng chẳng bận tâm: "Chuyện qua lâu lắm rồi, em cũng không nhớ rõ nữa, nói tóm lại đại khá là như vậy... Ấy, anh ôm em chặt như thế làm gì... buông ra buông ra, em sắp không thở được rồi này!"
 
Hứa Bùi ôm chầm cả người cô vào vòng tay mình, "Sau đó em cứ ngồi cả đêm ở ghế công viên sao?"
 
"Đúng vậy, lúc đó em chỉ không muốn về nhà, cứ ngây ngốc ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên cả một đêm. Bây giờ nhớ lại thấy rất buồn cười, vì lỗi lầm của bọn họ mà trừng phạt chính mình, thật sự không đáng." Nhan Thư rất muốn nhún vai, nhưng phát hiện ra mình bị Hứa Bùi ôm chặt quá, không thể làm nổi động tác này nên đành từ bỏ.
 
Cô ngẩng mặt lên, gác cằm lên lồng ngực anh, nhìn anh, "Anh đang nghĩ gì thế?"
 
Giọng Hứa Bùi vang lên rất gần nhưng lại rất xa: "Đang nghĩ, nếu lúc đó anh có thể ôm em như thế này thì tốt biết mấy."
 
Nhan Thư nhoẻn miệng cười, "Lúc đó anh có ở bên cạnh em đâu, định ôm em kiểu gì? Trái lại lại là nam sinh đèn đường, phụt, là Thẩm Thời, cậu ấy..."
 
Chàng trai lập tức siết chặt đôi tay, "Cậu ta ôm em à?"
 
"Anh nghĩ đi đâu vậy." Nhan Thư lườm anh một cái, "Cậu ấy đã sửa lại đèn đường."
 
Hứa Bùi hơi sửng sốt, "Cái gì?"
 
"Chính là đèn đường trên đoạn đường nhựa kia đó." Nhan Thư rơi vào trong hồi ức.

 
Sự việc kia đã tác động quá lớn với cô của khi ấy. Đã mấy ngày trôi qua mà cô vẫn đờ đẫn như cũ, sống như một cái xác không hồn, không biết hôm nay là hôm nao.
 
Hết đêm này đến đêm khác cô đều không muốn về nhà. Sau khi tìm cớ đến nhà Vưu Giai mấy ngày, cô không nỡ làm phiền cô ấy thêm nữa. Sau một ngày đi học, cuối cùng cô cũng lề mề về nhà.
 
Nhưng hình như cô đã bị bệnh rồi --
 
Vào khoảnh khắc đặt chân vào cửa nhà, cõi lòng cô bắt đầu ghê tởm không thôi, cô nén nhịn cảm giác mọi thứ đang đảo lộn trong dạ dày, xoay người chạy ra ngoài.
 
Cô hoảng hốt chạy bừa một lúc lâu, sau đó bất chợt dừng bước lại.
 
Cô lại chạy đến nơi ấy rồi.
 
Nơi có những ngọn đèn đường đã hỏng, không một chút tia sáng nào mà chỉ có màn đêm vô cùng vô tận.
 
Thật giống với cuộc đời của cô, từ tươi sáng đến tăm tối.
 
Một nơi tối tăm không chịu kiểm soát, bóng tối đã được định trước, cô liêu và chẳng có phương hướng.
 
Giây phút ấy, một cảm xúc được gọi là tuyệt vọng, nhấn chìm cô từng chút từng chút một.
 
Song.
 
Chưa đầy một giây nhấn chìm cô, cảm xúc ấy đã biến mất tăm.
 
Vì ngay sau đó, cô bất ngờ giẫm phải một đoạn cành cây, tiếp đó là tiếng "rắc rắc" vang lên trong đêm khuya thanh vắng, và rồi ngọn đèn đường cách cô gần nhất, chợt vụt sáng.
 
Sau đó, từng ngọn đèn đường giống như một hàng binh sĩ nhận được tín hiệu nào đó, nối tiếp nhau phát sáng một cách tuần tự chậm rãi theo bước chân của cô.
 
Soi sáng con đường nhựa dài tăm tắp, không nhìn thấy điểm tận cùng này.
 
Cũng xua tan sự mờ mịt và sợ hãi với con đường phía trước.
 
Ánh đèn đường là màu vàng đục.
 
Nhưng đối với cô vào giây phút ấy, nhiêu đó cũng đã đủ sáng sủa.
 
Vì chúng đã cho cô dũng khí và niềm tin, cũng nói với cô rằng, rồi bóng tối cũng trở thành quá khứ, cuộc đời của cô sẽ --
 
Tỏa sáng như vầng trăng, bằng phẳng tựa con phố dài.
 
"Ở nơi cuối con đường, em đã nhìn thấy Thẩm Thời." Nhan Thư nói xong, ngẩng đầu nhìn Hứa Bùi, nhưng lại rơi vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.
 
Đồng tử của Hứa Bùi rất đen rất sáng, nhưng vào giây phút này, dường như nó đã giăng đầy sương mù.
 
Cách làn sương mù ấy, anh nhìn thật sâu vào mắt cô, dường như ánh mắt đang muốn nói lên điều gì, nhưng lại giống như chẳng nói gì cả.
 
Nhan Thư nhìn chăm chú vào mắt anh, thoáng ngẩn ngơ.
 
Giây kế tiếp cô lại thấy anh hơi nhướng mày lên, làn sương trong mắt tan đi, thay vào đó là nét cười đùa thấp thoáng, "Thế nên em đã viết thư cho cậu ta?"
 
Nhan Thư lập tức bị di dời sự chú ý, cô nhảy dựng lên, "Thư gì chứ! Làm gì có mập mờ như anh nói đâu!"
 
Hứa Bùi liếc cô, "Ồ? Thế đã xảy ra chuyện gì?"
 
Nhan Thư mau mắn trả lời: "Chỉ là tấm thiệp chúc mừng bình thường thôi!"
 

"Bình thường à?" Hứa Bùi chậm rãi đưa ra thắc mắc: "Sao anh chưa từng nhận được nhỉ?"
 
Nhan Thư bình tĩnh bật lại anh: "Nhưng anh đã từng nhận được thư tình."
 
Hứa Bùi ngẩn ra, "Lúc nào?"
 
Nhan Thư nhớ đến chuyện này, ra sức hừ mạnh một cái, "Còn lúc nào nữa cơ đấy! Học kỳ một lớp mười, ở một góc trên tầng bốn tòa giảng đường, em đã tận mắt nhìn thấy, Vưu Giai cũng nhìn thấy, cô ấy có thể làm chứng!"
 
Hứa Bùi hỏi lại với vẻ không chắc chắn: "Có phải cái ngày em được đàn anh lớp mười một cầm micro công khai tỏ tình không?"
 
Đột nhiên không còn gì để chống đỡ, Nhan Thư: "..."
 
Trong Đêm bình an lãng mạn, vậy mà hai người lại lật lại... món nợ cũ cả đêm.
 
Đến mức Nhan Thư không có thời gian để nghĩ tới chuyện, vì sao Hứa Bùi lại biết cô còn viết cho Thẩm Thời một tấm thiệp nhỏ.
 
Cuối cùng, cô không cãi lại được, đành giở trò xấu hôn anh mấy cái, lại bị anh đè ngược xuống sofa.
 
Thất thủ liên miên, quân lính tan tác.
 
--
 
Sự thật chứng minh, chuyện hôn hít này đúng là sẽ bị nghiện.
 
Dù là nam thần cũng không phải ngoại lệ.
 
Sau Đêm bình an, dường như Hứa Bùi đã mở ra cánh cửa thế giới mới, lại giống như đã mở khóa được cửa ải đặc biệt nào đó, lúc nào cũng hôn cô hai ba cái bất ngờ.
 
Cho dù anh mới cạo râu được một nửa, anh cũng phải túm lấy người đi ngang qua cửa phòng tắm là cô đây để hôn hai cái, rồi mới tiếp tục ung dung cạo nốt phần còn lại.
 
Trước đây lúc anh còn làm thầy Hứa, hai chữ mà anh nói với cô nhiều nhất chính là -- Tập trung.
 
Đến giờ, anh vẫn muốn cô tập trung.
 
Chẳng qua là, chuyện cần cô tập trung từ Toán biến thành hôn nhau.
 
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
 
Sự thật chứng minh, hậu quả của việc hôn nhau quá nhiều chính là --
 
"Hai đứa bạn bị chụp rồi!"
 
Mấy ngày nay, sau khi nộp giấy chứng nhận kiến tập sinh cho nhà trường, Nhan Thư lập tức theo ekip chương trình chạy đôn chạy đáo đến mọi ngóc ngách. Hôm nay cô vừa giúp bà lão tìm lại chú mèo con đi lạc, lết cơ thể mệt phờ râu về phòng ký túc xá thì lại nghe thấy giọng nói cất cao tám nốt của Điền Tư Điềm vang lên bên cạnh.
 
Con sâu ngủ trong đầu Nhan Thư lập tức giật nảy mình, "Bị chụp? Chụp cái gì?"
 
Hai mắt Điền Tư Điềm sáng quắc, nói bằng giọng rất phấn khích: "Chụp được hai người đang ấy ấy đó! Bạn cũng hiểu mà! Ây da bạn vào diễn đàn trường là biết ngay, èo ơi mọi người đều điên hết lượt rồi! Mà thôi, đừng tìm nữa, xem của mình nè!"
 
Cô ấy dứt khoát đưa điện thoại đến trước mặt Nhan Thư, trên trang chủ diễn đàn đại học Lan, có một bài đăng được gắn mác đỏ chóe cực kỳ hút mắt.
 
[Muốn chết mất thôi aaaaa!! Hoa khôi và Hứa thần! Ở bên nhau rồi!!!! Có ảnh có chân tướng!!]