Tiểu Phàm bởi vì hỗn loạn bên ngoài mà tỉnh dậy nhưng vừa tỉnh dậy cậu liền phát hiện tay chân mình bị trói chặt không cách nào phản kháng. Nam nhân ngồi bên cậu cũng không phải Lý Kiệt. Hắn bèn cởi thắt lưng mình, dâm đãng nhìn cậu: “Vương Tiểu Phàm sao?Ca sĩ nổi tiếng thì hôm nay cũng phải bồi ông sướng một trận.”
Tiểu Phàm kinh hãi nhìn tên đàn ông trước mặt. Hắn khá trẻ, tầm ba mươi tuổi. Hắn còn tuổi trẻ, còn tương lai sao lại làm việc đồi bại này với cậu? Tiểu Phàm mím môi, khó khăn nói: “Cậu trai trẻ, cậu vạn nhất đừng làm như thế.”
“Miếng ăn đến miệng còn nói ông nhả ra ư? Mơ đi!” Không phí lời với cậu người đàn ông bèn đem môi mình phủ sống, nhanh chóng đưa lưỡi trêu chọc cậu. Tiểu Phàm không nghĩ ngợi nhiều mà hung hăng cắn môi và lưỡi hắn. Hắn rút ra cũng không được chỉ có thể để cậu cắn đến miệng toàn máu. Tiểu Phàm kinh tởm mùi máu của hắn, bèn há miệng nhổ ra. Ngay lập tức một cái tát được giáng thẳng vào mặt cậu. Tiểu Phàm trợn mắt kinh hãi nhìn người đàn ông kia.
“Khốn nạn! Ông đây giết chết mày.”
Nói rồi, hắn lấy thắt lưng của mình vòng quay siết cổ Tiểu Phàm. Tiểu Phàm nhất thời không thể thở nổi, mắt trợn ngược lên, cả thân thể giãy dụa theo bản năng. Nhưng vô vọng! Cậu càng giãy thì hắn càng siết mạnh hơn. Trên gương mặt hắn rõ ràng không còn tính người. Biết mình không thoát khỏi cảnh này, cậu cố gắng lắm mới nói được:
“ N- nói tôi…b-biết…Ai là kẻ chủ mưu cho vụ này?”
“ Lâm Thụy Phong.”
Hắn nhẹ nhàng nói ra ba chữ. Cả ba chữ đều làm thần trí Tiểu Phàm ngưng động. Tiểu Phàm cũng không chống cự mà để mặc hắn siết cổ mình. Cậu cười đau khổ tự giễu, cậu và anh đúng là không có duyên nhưng anh cần gì phải kêu người ra tay với cậu. Cậu chết đi cũng được, nhưng còn Lý Kiệt, nếu anh xảy ra chuyện gì chắc chắn cả đời này cậu sẽ hận anh, Lâm Thụy Phong.
“ Người …bên cạnh tôi đâu?”
“ Hừm! Còn quan tâm nhiều thế sao, để cho ông sướng một trận, ông liền để nó đi.”
Người đàn ông lới lỏng thắt lưng, quyết tâm cúi xuống môi Tiểu Phàm một lần nữa. Tiểu Phàm nhắm mắt chịu đựng, tay mò túi quần lấy ra một con dao nhỏ đâm thẳng vào bàn tay dơ bẩn kia đang đặt trên mông cậu, cắt dây ở tay và chân rồi lao thẳng ra ngoài.
“AAAA… Mẹ nó! Bắt nó lại cho tao.”
Nước mưa liền làm cậu tỉnh táo. Lý Kiệt… Cậu thấy anh rồi. Cậu không dám tin vào mắt mình, Lý Kiệt, Lý Kiệt đã bị đánh thê thảm như thế kia ư? Cậu ngã ngồi bên cạnh anh, vừa lúc ấy toán người ập đến không cho cậu động vào người Lý Kiệt. Lý Kiệt thoi thóp thở, tiếng động ồn làm anh mở mắt. Nhìn thấy Tiểu Phàm, anh cảm thấy an lòng, cậu vẫn không sao… Cậu không sao là được rồi. Anh chưa kịp nói gì lại bị một gậy nữa đập xuống đầu. Máu từ đầu anh chảy ra nhiều, chảy ra cả chỗ cậu ngồi… Cậu hét lên một tiếng thảm thiết nhìn người anh trai đã chăm sóc, lo lắng cho mình. Lý Kiệt cố khống chế cơn đau, lưu lại trong tâm trí Tiểu Phàm nụ cười đẹp nhất, anh nói nhẹ bẫng:
“ Tạm biệt, người không yêu anh…”
Tiểu Phàm vùng dậy lại bị siết cổ trở lại. Thân thể cậu vùng vẫy mạnh hơn trước.
“ Thả ra, thả ra. Tôi phải tìm hắn ta. Tôi phải tìm Lâm Thụy Phong….”
“ Có hóa thành ma tôi cũng đến tìm hắn.”
Tiểu Phàm nói ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt chỉ có máu. Trong lòng chỉ có hắn. Tim khắc mãi bốn chữ: Tâm như tro tàn.
“ Vậy thì hóa thành ma đi, ông đây hóa kiếp cho cậu.”
Gã đàn ông bị cậu đâm vào tay ra sức lệnh cho đàn em siết mạnh cổ cậu. Càng siết cậu càng trừng mắt nhìn hắn. Hắn siết mạnh cổ cậu bao nhiêu thì cậu lại càng hận Thụy Phong bấy nhiêu. Cậu hận hắn, cậu hận mình vì đã yêu hắn. Cậu hận mình dại khờ, cậu hận mình đã có quan hệ với hắn. Cậu chính là hận mình, chính là căm ghét bản thân đến tột cùng…. Lý Kiệt luôn ở bên cậu, tình yêu gần đến như vậy mà cậu vẫn cố chấp không chịu hiểu ra. Cậu thật ngu ngốc.
Giây phút cuối, cậu thê thảm bị hắn siết cổ. Cơ thể giật mạnh lên rồi im lìm… cậu ngã xuống đất, mặt áp vào máu của Lý Kiệt, từ từ trút hơi thở cuối cùng. Hàng ngàn vì sao lại rớt xuống lần nữa, đáy mắt kia lại dậy sóng một lần nữa… Cả đời này, cậu hận Thụy Phong….
0o0
“Đây là bản tin lúc 6:00 sáng. Ngày hôm qua, tại phố Kiến Thiên đã phát hiện ra hai thi thể. Một thi thể bị siết cổ đến chết, một thi thể có nhiều vết thương trên đầu, chết vì một đòn chí mạng giáng vào đầu và mất máu quá nhiều. Cả hai đều không rõ là ai bởi đã bị hung thủ dùng xăng thiêu rụi. Hung khí được tìm thấy không xa là nhiều cây gậy bóng chày dính máu, cùng ba thùng xăng một lít. Cảnh sát đã cho rằng đây là một vụ thảm sát dã man, cần phải nhanh chóng tìm thủ phạm điều tra làm rõ. Bản tin theo….”
Đoàn làm phim “Ngược Tâm” đã đến đầy đủ. Bây giờ đã là 10 giờ sáng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Phàm đâu. Bình thường cậu không bao giờ đến trễ, đến điện thoại cũng tắt, cả quản lý Lý cũng không liên lạc được. Cả đoàn phim ai nấy đều lo lắng cho cậu, bắt đầu xì xào bàn tán về xác chết kia…
Thụy Phong tức giận lườm những người bàn tán kia, rồi điềm nhiên về phòng thay đồ xem ti vi.
“ Chào mọi người. Đây là bản tin khẩn ngoài giờ thông báo. Cảnh sát đã phát hiện được điện thoại của ca sĩ Tiểu Phàm gần hiện trường không xa. Cũng đã giám định pháp y, người nhà của Tiểu Phàm cũng đã đến nhận diện con trai mình. Người bị siết cổ thương tâm là nam ca sĩ mọi người yêu thích nhất Vương Tiểu Phàm. Người còn lại cũng được xác minh, chính là quản lý của Tiểu Phàm: Lý Kiệt. Hiện cơ quan điều tra đang…..”