Cả thân hình cậu đẫm nước mưa, nhưng bên trong lại không khác gì bị lửa thiêu đốt, cảm giác khô nóng đến tận xương tủy. Tiểu Phàm không tự chủ mà ngã vật xuống ghế sofa, khó chịu quằn quại người, miệng phát ra những thanh âm ngâm nga kì quái. Thụy Phong sau một thời gian dài bất động cũng rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Tiểu Phàm làm như vậy, không nhịn được hỏi một câu: “Này, cậu sao thế?”
Không nhận được hồi đáp của Tiểu Phàm, chỉ thấy người cậu co rút mãnh liệt hơn, tiếng ngâm nga ngày càng lớn. Thụy Phong quay mặt đi, lại ấp úng nói: “Để tôi gọi người đến giúp.” Tiểu Phàm không nhịn được, bèn đưa tay kéo cà vạt mình xuống, gấp rút thoát đi áo vest bên ngoài. Cả người cậu ướt đẫm, áo sơ mi trắng dính chặt vào người, tưởng chừng có thể thấy được từng giọt nước chảy bên trong, tay chân cậu cũng sờ loạn nên, bực dọc muốn cởi nốt áo sơ mi.
Thụy Phong có thể khống chế được ánh mắt mình, chứ không điều khiển được suy nghĩ của mình. Anh phải làm gì với một người đàn ông đang trong cơn kích tình này đây? Anh khẽ nuốt khan một ngụm.
Tiểu Phàm ngâm nga, rên rỉ ngày càng lớn hơn, áo sơ mi đã cởi một nửa, hờ hững vắt trên người, quần cũng bị kéo thấp xuống, vừa vặn che được chỗ kín, cả người hồng thuận một màu. Không kín mà lại không hở, cái kiểu ăn mặc này thật là kích thích thị giác, so với trần truồng càng gợi lên dục vọng của nam nhân.
Chắc chắn Thụy Phong đã say rồi, anh đã say men vang đỏ, say uất kim cương, say bầu trời tím. Người này rất giống với Tiểu Phàm, tên giống, khuôn mặt giống, thân hình cũng giống. Là Tiểu Phàm, là Phàm của anh mà. Thụy Phong lảo đảo bước đến bên Tiểu Phàm, môi lưỡi tà ác chà sát môi cậu“Nào. Khó chịu sao? Để tôi tới giúp cậu đi.”
Thân mình đã sớm mẫn cảm lại cộng thêm cả giọng nói mê người trầm ấm bên tai của Thụy Phong khiến Tiểu Phàm càng lúc càng cảm thấy khó thở, lý trí cậu đã sớm bay đến tận phương trời nào. Cậu không nhớ vì sao mình lại thành như thế này, cũng quên rằng mình được cử đến đây để làm gì. Cậu là búp bê, nhưng cậu rốt cục cũng đã hóa nhân, lại còn hóa nhân thành công nhất. Cậu đương nhiên biết càng hiểu rõ việc mà cậu ham muốn, cũng hiểu việc Thụy Phong sắp làm với mình.
Thụy Phong nhìn vật nhỏ trong lòng mình, khóe mắt chứa đầy dục vọng, anh đã say thật rồi! Không say thì làm sao có thể làm chuyện này với người mình không yêu chứ? Anh khẳng định với bản thân rằng chính mình chỉ nhất thời say bầu trời tím biếc, nhất thời mê đắm màu đỏ của loài hoa uất kim cương- chậu hoa nở vào ngày đầu tiên anh gặp cậu, nơi xứ sở sương mù lạnh lẽo ấy.
Lúc ấy cậu xinh đẹp tươi như một thiên thần, nụ cười e lệ của cậu, cách cậu dang tay đón từng bông tuyết rơi nhè nhẹ, đôi mắt cậu long lanh biết cười… từng chút, từng chút hành động của cậu đều trở thành một phần, lặng lẽ in sâu vào trong tâm trí anh, anh chưa từng muốn xóa bỏ nó. Anh thậm chí còn từng muốn tiếp cận cậu nhiều hơn, muốn nói cho cậu biết rằng anh rất thích cậu. Nhưng sau cùng anh đã không làm thế! Bên cạnh anh còn có một người mà anh cũng cần bảo vệ, yêu thương… Anh chỉ có thể mãi mãi chôn chặt hình ảnh cậu trong trái tim, khóa hình dáng nhỏ bé của cậu tận sâu trong đáy mắt.
Ngoài trời tím mơ mộng, mưa lất phất rơi. Trong phòng cũng ướt át không kém. Thụy Phong chậm rãi vuốt ve từng tấc thân thể Tiểu Phàm, vừa vặn dụ hoặc lôi kéo cái miệng nhỏ của cậu phát ra càng nhiều âm thanh kì quái. Không phải yêu thì không làm được sao? Hơn nữa là cậu khiêu khích anh. Nhưng tự chủ của anh chưa từng kém! Nếu không bảy năm nay anh đã sớm đi tìm đàn bà làm ấm giường rồi. Ai nói cậu mang hình dạng của người anh yêu nhất? Là tại cậu trở về, là do anh cố chấp không chịu buông cậu ra.
Nơi đó của Tiểu Phàm đã sớm ướt sũng, hai hạt đậu nhỏ trước ngực cũng cương cứng dưới những cái cắn mút của anh. Cậu, ngay lúc này, không nghĩ ngợi nhiều mà ham muốn anh. Anh, ngay lúc này, mặc kệ cậu có phải Tiểu Phàm hay không mà đối với cậu chỉ còn dục vọng. Thụy Phong dướn người hôn lên môi cậu. Môi cùng lưỡi quấn quít không ngừng khơi dậy những khát vọng sâu thẳm nhất. Tiểu Phàm thỏa mãn hung hăng đáp trả anh, vòng cánh tay trắng lõn quá đầu anh, thích thú cảm nhận từng sợi tóc đâm chọc vào da thịt trắng tuyết. Chân cũng không nghe lời cậu mà bị Thụy Phong tách rộng ra ôm chặt lấy thắt lưng anh. Nơi đó của cậu đỏ hồng đầy dụ hoặc, nơi đó của anh cũng không còn cách nào kiềm chế.
Sau khoảnh khắc ly rượu vang đỏ vỡ tung trên nền đá, ngay giây phút từng giọt rượu đỏ lan tràn trên mặt đất cũng là lúc tiếng la hét của Tiểu Phàm vang lên. Anh thở hổn hển, không ngừng ra vào bên trong cậu, khó khăn vì sự chặt khít đến mê người. Anh thực mê đắm thân thể này. Anh bất quá không cần quan tâm cậu có phải Tiểu Phàm hay không, chỉ cần người đó mang dáng vẻ của cậu, dù có là ác quỷ biến thành anh cũng muốn yêu cũng muốn đắm chìm thêm một lần nữa. Tiểu Phàm vặn vẹo rên rỉ dưới thân Thụy Phong, bên dưới chảy nước ướt đẫm cả sofa. Cậu khao khát anh nhiều hơn nữa, cậu muốn nhiều hơn. Thân thể cậu không cho phép anh ngừng lại. Thụy Phong nhìn người bên dưới ham muốn rừng rực bèn cúi người hôn khắp thân thể cậu, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu hồng chói mắt: “Rất thích phải không? Cơ thể này rất biết mùi đàn ông. Cậu đã từng bị ai chơi như thế này chưa?” Nói rồi Thụy Phong dựng Tiểu Phàm dậy ngồi trên người mình không ngừng lên xuống. Thụy Phong một tay nắm tay cậu, ép cậu lên xuống theo tiết tấu của anh, một tay bấu chặt nơi màu đỏ trên ngực cậu làm cậu không sao chịu nổi kích thích.
“Nói! Đã từng bị ai làm thế này chưa?”
“Ưm….a..Lần đầu tiên của tôi.”
Trong lòng Thụy Phong dâng lên chút sung sướng, bèn ra vào nhanh hơn. Anh muốn cho cậu tất cả…
o0o
Tiểu Phàm nằm mê mệt trên sofa, nơi ấy bị anh hung hăng xâm phạm đã không thể khép lại mặc cho d*m thủy không ngừng chảy ra. Thụy Phong ngắm nhìn khuôn mặt cậu, muốn cùng cậu nói chuyện rõ ràng, muốn hỏi xem cậu có phải là Tiểu Phàm không? Vì sao hai người lại giống nhau đến thế…
Sau cùng, anh lướt nhẹ bên lông mi dài của cậu đặt lên đó một nụ hôn rồi bá đạo ôm cậu lên giường ngủ cùng.
Anh sẽ không quan tâm nữa, cậu không phải hay phải cũng phải làm Tiểu Phàm mà anh yêu nhất. Kể từ giây phút này, anh không cho phép cậu rời khỏi vòng tay anh nửa bước. Anh nhất định sẽ đem cả bản thân mình, cả tính mạng mình, tất thảy đều nhét vào tay cậu.
…
Bởi anh sợ cảm giác Tiểu Phàm rời xa anh. Một cái bảy năm nữa, anh không chờ nổi…