\*Nội dung chương này có cảnh nhạy cảm (21\+), ai phản cảm xin miễn đọc, cảm ơn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Duật Thiên bị hắn ta kéo đi đến một căn phòng khác rồi bị hắn xích lại tại một cây cột. Một lần nữa tiếng xích leng keng khó chịu phát lên. Cậu ước gì mình có một cây búa ở đây để đập nát đi sợi dây xích đó.
Sau khi trói cậu vào cột, Trình Khương đi đến một cái bàn, trên đó có cái hộp đen mà hắn đem theo. Hắn ta lấy ra khỏi người một cái chìa khóa màu bạc rồi đút vào ổ khóa của cái hộp.
Cạch.
Trình Khương mở cái hộp đen ra, hắn nhìn vào bên trong cái hộp ấy, đôi môi hắn dần dần nhép lên tận mang tai.
Bên trong là một bộ dao dài ngắn đều có, một bộ kéo, hai cây kìm, một cây gắp và nhiều dụng cụ khác. Tất cả đều là dụng cụ giải phẫu.
Hắn cầm một con dao trong tay, nụ cười như ác ma. "Nào chúng ta cùng chơi."
.....
Mánh khóe để thôi miên đối phương của Trình Khương không mấy bí ẩn, Duật Thiên đã thấu hiểu nó từ khi hắn tiêm một chất dịch vào cơ thể cậu. Lúc đầu không mấy phản ứng nhưng sau đó hình ảnh trước mắt cậu mờ dần. Tinh thần cậu bắt đầu mơ màng.
"Nói cho tôi biết, người cậu yêu là ai?" Những lời đường mật phát ra từ miệng của Trình Khương, Duật Thiên nửa tỉnh nửa mơ mà nghe, miệng cậu thầm thì vài chữ. "Tự đi mà tìm hiểu. Tôi sẽ nói câu trả lời chỉ giành cho người."
Dường như bị chọc tức, Trình Khương liền giơ chân đạp cậu, hắn ta không những đạp cậu rơi xuống nền đá mà còn hung hăng mắng.
"Hay lắm Duật Thiên, mày lại dán mắng tao nữa cơ à." Vừa mắng, hắn vừa đạp chân vào người cậu khiến trên cơ thể cậu xuất hiện không ít vết bầm tím.
Khi trúc giận xong, hắn liền tháo găng tay ra rồi ném nó xuống đất. Mặc kệ cậu nằm co lại một góc.
.....
Trải qua những tháng ngày đó, đối với Duật Thiên chẳng khác nào là địa ngục. Không bị đánh thì chính là bị tên điên kia tiêm một số thuốc vào cơ thể. Thậm chí có lần hắn ta còn tiêm vào cơ thể cậu thuốc kích tình, khiến cậu vật vã không thôi.
Duật Thiên thề với chính mình rằng nếu một ngày cậu mà thoát ra được đảm bảo cậu phải đánh tên này đến mức nửa sống nửa chết.
Nhưng bây giờ thì...
"Ưm.....ha....ha..." Cơ thể Duật Thiên quặn quại với ngọn lửa nóng rực trong cơ thể. Trình Khương hắn ta vậy nà tiêm một liều thuốc kích tình mạnh vào cơ thể cậu. Dù khó chịu cỡ nào, cậu vẫn nhất quyết co người lại như một quả bóng mà cắn răng chịu đựng.
Lúc này Trình Khương như rất hả hê, hắn ta điên loạn nói: "Duật Thiên à Duật Thiên, trong giống loài đàn ông, chẳng có ai mà không có dục vọng cả. Hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử sự nhục nhã là như thế nào."
Duật Thiên lúc này bất lực, trong đầu ý nghĩ có lẽ mình sẽ như vậy thật. Cậu nhắm mắt lại, bên trong miệng răng đã sẵn sàng cắn lưỡi tự sát mặc dù cậu thừa biết rằng cắn lưỡi thù việc tự sát thành công chỉ chiếm trọn vẹn 15%
Đợi chờ giây phút cuối cùng cuộc đời trôi qua thì Duật Thiên nghe thấy một âm thanh như tiếng súng vang lên. Bên cạnh đó tiếng bước chân vang lên ngày một nhiều.
Bất ngờ cánh cửa bị tống phá, một đoàn người áo đen chạy vào.
Trình Khương liền nổi giận. "Sh\*t! Coi như lần này tao xui xẻo." Nói rồi hắn ta phi thẳng ra ngoài cửa sổ đề chạy thoát, để lại một đám đứng ngơ ngác chưa kịp phản ứng.
"Duật Thiên!" Kiều Ngôn vội vã chạy vào ôm lấy cậu, đám người kia cũng tự biết phận mà lui ra rồi đóng cửa lại.
Duật Thiên nhìn gã rồi khó khăn mở miệng nói: "Có lẽ tôi dính thuốc rồi..."
"Duật Thiên...xin lỗi em."
"H...hả?"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
T/g: Warning: sau một hồi lâu suy nghĩ, t/g kết luận rằng....
Truyện mà không có H thì như xôi không thịt, nhạt vô cùng.
Vì vậy t/g quyết định viết H văn.
Cấm trẻ em dưới 18 đọc.
"Thats right, im talking about you."
(Tôi thừa biết 1/2 nhóm người chưa đến tuổi vẫn mặc kệ cảnh báo)
Để viết được cái chương này, tôi đã lên mạng tham khảo rất nhiều trang viết H khác nhau. Mặt không đỏ, tim không đập nhưng cái chương này đã sửa rồi viết đến tận 7749 lần mới thấy hoàn hảo (tôi đang nói chỗ có H)
Đôi với một hủ nữ chưa từng nắm tay trai đúng là khó mà.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Ưm...ha...ah..."
Duật Thiên thở dốc, từ cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ vụn khi người kia kết thúc một nụ hôn kéo dài, kéo theo một sợi chỉ bạc giao hoan giữa hai người. Người kia dường như chưa thỏa mãn, tiếp rục đưa cậu vào cuộc tình đầy ái muội này, lưỡi đi vào khoang miệng ẩm ướt, kéo lưỡi còn lại dây dưa không dứt. Tay gã không an phận, một bên nhẹ nhàng cởi áo trên người cậu, tay còn lại nắm lấy gáy cậu, kéo cậu chìm vào nụ hôn sâu. Không biết Duật Thiên do thiếu dưỡng khí hay bị kích tình, khuôn mặt đã có chút đỏ lên, nhìn vô cùng dụ người, ánh mắt cậu có chút mơ hồ cùng tiếng rên rỉ vụn vặt.
Kiều Ngôn cũng không quá tỉnh táo, đôi mắt có chút mơ hồ, tay gã không yên vị mà du ngoạm khắp cơ thể cậu, kích thích cậu từ eo đến ngực. Gã kề miệng gần cổ rồi cắn xuống một phát để lại dấu răng trên cổ cậu. Duật Thiên vì đau mà la lên. "Đau..."
Chưa dừng lại đó, Kiều Ngôn đã từ lúc nào cởi hết đồ trên người cậu, tay hắn vân vê hai điểm hồng trước ngực. Duật Thiên lúc nãy đã chìm trong dục vọng, cơ thề uống éo để thoát khỏi bàn tay của người kia, miệng không ngừng phát ra những âm thanh kiều diễm. Vừa phiếm tình lại vừa kích thích khiến ai kia không thể nhịn nổi. Lưỡi gã không ngừng liếm bộ phận trên ngực cậu vừa để lại dấu hôn dọc theo xương quai xanh, tay không ngừng đùa giỡn với hai điểm phiến hồng trước ngực. Cảm giác lạ lẫm chạy theo khắp từng tế bào thần kinh cơ thể, dâng lên từng đợt thủy triều với sự chơi đùa của lưỡi người kia. Hai điểm hồng trước ngực của cậu bị Kiều Ngôn đùa giỡn không ngừng, một bên bị tay gã mân mê, một bên lại nằm trong khoang miệng gã, không cho cậu một cơ hội nghỉ ngơi.
Đang trong trạng thái mê man, Duật Thiên giật bắn người khi Kiều Ngôn chạm đến chỗ kia.
"K...Khoan đã!" Lời vừa thốt ra liền bị Kiều Ngôn chặn lại bằng nụ hôn. Mọi sự từ chối của Duật Thiên đã bị chặn lại tại cuống họng, trong khi đó tay gã đã chạm đến chỗ kia của cậu, nhịp tay lên xuống khiến nó ngẩng cao đầu. Duật Thiên thở dốc phần vì thiếu dưỡng khí, phần vì cảm giác khoái lạc kia từ tay của Kiều Ngôn. Duật Thiên cố gắng cắn răng để kiểm soát lí trí của bản thân. Thế nhưng mọi lí trí của cậu bị cắt đứt khi phận vị kia được đưa vào khoang miệng ấm áp. Màu đỏ của sự xấu hộ lập tức nổi lên đến tận mang tai của cậu. Từng chuyển động của lưỡi gã đều kích thích từng dây thần kinh của cậu, cả người cậu mềm nhũng, không thể chống đỡ nổi trước sự kích thích từ người kia.
Một lát sau, cảm nhận được sự run chuyển nhè nhẹ của cậu, gã đảo lưỡi một vòng, tiếp nhận toàn bộ chất dịch màu trắng kia.
"K...khoan! Đừng nuốt." Duật Thiên ngẩng đầu nhìn gã, cơn kích tình vẫn còn vương trong đôi mắt của cậu. Gã ngắm rồi cậu rồi nuốt sạch chất dịch đó. Miệng nở một nụ cười gợi cảm. "Vị không tệ."
Khuôn mặt của cậu gần như đỏ hoe cả mặt, hai tay liền ôm mặt không dám nhìn. Nhìn thấy hành động đáng yêu của tình nhân, Kiều Ngôn không khỏi bật cười. Sau đó ta gã lần mò xuống bờ mông, một ngón tay chạm đến vị trí kia. "Nếu như tôi đưa nó vào nơi này liệu có bị em kẹp chặt đến đứt luôn không?"
"Im đi!"
Kiều Ngôn dường như hài lòng với biểu hiện này của cậu, tay gã liền nâng một chân của cậu đặt lên vai, với tư thế như thế này, nơi tư mật kia liền bị lộ ra. Duật Thiên liền căn cứng người khi một ngón tay gã đưa vào.
"Đ...đau quá. Nhẹ chút." Nơi tư mật kia vốn sinh không giành cho việc hoan ái, hơn nữa đây vốn là lần đầu của cậu, ngón tay của gã tiến vào phi thường khó khăn. Sau đó gã liền lấy một ít chất dịch mà lúc nãy cậu tiết ra, liền dùng nó bôi trơn tay rồi ra vào nơi ấy. Cơ thể Duật Thiên liền cứng lại, liền từ chối sự ra vào của ngón tay.
"Thả lỏng nào bé con."
"Nhưng đau quá."
"Nếu không làm liệu em có chịu nổi thứ kia của tôi không đấy. Của tôi không nhỏ như ngón tay này đâu."
"Không biết xấu hổ....Ah..."
Gã thế nhưng lại tăng lên thành hai ngón!
Chưa dừng lại ở đó, Kiều Ngôn ra sức ra vào nơi đó khiến Duật Thiên không chịu nổi kích tình, ưỡng ngực lên đón nhận từng cơ khoái cảm. Bất ngờ Kiều Ngôn tăng thêm một ngón, tống độ tăng nhanh khiến nhịp thở của cậu hỗn loạn.
"A....ah......ha.....chậm.....chậm thôi....ah..."
Ước chừng một lúc sau, sau khi đã quen với ba ngón tay kia, khoái cảm tăng vọt khiến cậu xuất tinh thêm một lần nữa. Duật Thiên mệt mỏi, hơi thở lẫn lổn vì sự kích tình này. Bất ngờ ba ngón tay của Kiều Ngôn rời đi khiến nơi kia trống rỗng. Chưa kịp miên man suy nghĩ, một dị vật xa lạ liền đâm vào nơi kia. Cơn đau đớn liền truyền đi dọc sống lưng, trong giây lát Duật Thiên tưởng cơ thể của mình có thể xé thành làm hai.
"Ahhh .....đau!"
Kiều Ngôn tiến vào một nửa thì dừng lại bởi phán ửng của người kia. Đúng là ba ngón tay không thể đem so với bộ phận đàn ông kia của gã. Có lẽ lần này cậu phải chịu khổ rồi. Gã nắm lấy tay cậu, năm ngón tay đan vào nhau, tay kia gã lau đi nước mắt sinh lí của cậu. Giọng gã ôn nhu phát lên. "Thả lỏng nào bé cưng, em kẹp tôi rất chặt rồi đó."
Kiều Ngôn thở dốc, gã cũng chẳng thấy dễ chịu khi nơi đó của cậu kẹp gã quá chặt, kẹp đến mức gã cảm thấy có chút đau. Trước tiên vẫn là để cậu thả lỏng nếu không phương diện kia e là không thể tiến thêm. Duật Thiên nghe lời, mặc dù có chút đau nhưng cơ thể cậu dần dần thả lỏng.
Một lát sau, khi cơ thể có dấu hiệu tiếp tục, Kiều Ngôn dùng sức đưa toàn bộ vào trong. Duật Thiên hít một hơi sâu, nơi kia quá trướng khiếp cậu khó nà tiếp nhận được toàn bộ. Không biết mình có thể chịu đựng được thêm nữa hay không thì người kia đã bắt đầu chuyển động. Cơ thể của cậu dần hòa nhịp với chuyển động của gã, cảm giác đau đớn lúc đầu dần được thay bằng khoái cảm lạ lẫm nhưng không kém phần hấp dẫn. Cảm giác thật sự rất lạ, Duật Thiên cũng chẳng biết phải phản ứng như thế nào thì cổ họng đã phát lên những tiếng ngân nga không theo từng nhịp.
"Ah........Chậm......Chậm một chút.......ah..."
Trong khi Duật Thiên phải chịu liên tiếp từng cơn khoái lạc thì Kiều Ngôn lại chịu đựng những kích thích từ cậu. Gã dường như dính phải thuốc mê từ nhục động ấm áp kia. Mỗi lần rút ra tiến vào tận đỉnh điểm, Duật Thiên há miệng thở dốc, đúng là ngoài sức chịu đựng.
Sau đó Kiều Ngôn thay đổi tư thế, gã hai tay nâng chân cậu lên thành M rồi bắt đầu điên cuồng ra vào nơi đấy khiến Duật Thiên thở dốc liên tục. "Chậm....chậm lại đi.....nhanh quá....ah....ưm....ha..."
"Bé con, em thật mê người." Sau một hồi dây dưa, Kiều Ngôn đột nhiên tăng tốc thêm khiến đầu óc Duật Thiên trắng xóa, chỉ còn kí ước khi hai người giao hoan. Gã tiếp tục nhấp thêm mấy nhịp nữa rồi trực tiếp bắn vào bên trong, đúng lúc đấy cậu cũng bắn ra, dịch trắng vương vãi khắp sàn.
Duật Thiên thở dốc, hai tay che đi khuôn mặt phiếm hồng ấy, Kiều Ngôn liền kéo tay cậu ra, đặt lên môi cậu một nụ hôn, không có tình sắc, chỉ đơn giản là lướt qua như một cơn gió. Kiều Ngôn nhìn người xụi lơ dưới thân, có lẽ đây là lần đầu tiên khó quên của cậu.
Kiều Ngôn lấy áo của mình rồi bọc cậu lại, bế trong tay và rời khỏi nơi này.
.....
Đi vào xe, lúc này Duật Thiên đã ngủ, Kiều Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, đặt một nụ hôn đầy ôn nhu lên trán.
"Lão đại, nơi đó nên làm sao?"
"Dọn dẹp, phát lệnh truy nã Trình Khương."
"Vâng."
Sau khi phân phát mệnh lệnh, Kiều Ngôn cho người lái xe rời đi. Ôm cậu trong vòng tay của mình, Kiều Ngôn thều thào nói. "Bé con, tôi sẽ bảo vệ em bất cứ giá nào. Thế nên em yên tâm mà say giấc nhé."
Màng đêm tĩnh lặng, ánh trăng cũng e thẹn lẫn vào đám mây. Quả là một đêm khó quên.