Sáng hôm sau, Duật Thiên thức dậy với tinh thần khỏe khoắn. Cậu vươn vai ngáp một hơi dài rồi mở đôi mắt ra.
Lý Kiều Ngôn dường như đã rời đi lâu rồi. Bên cạnh cậu bây giờ trống trãi lại lạnh lẽo.
Haizz, chán quá. À mà khoan. Nếu như gã rời đi rồi sao áo khoác lại còn ở đây? Để quên sao?
Duật Thiên khó hiểu nhìn cái áo khoác treo trên đầu giường của cậu. Áo khoác màu xám tro được treo ngay ngắn với họa tiết đơn giản trên cổ áo.
Cốc Cốc!
Duật Thiên nghe thấy tiếng gõ cửa liền vơ lấy áo khoác rồi giấu nó dưới gối. Cậu điều chỉnh giọng nói ngay ngắn. "Mời vào."
Lập tức cánh cửa mở ra.
Duật Thiên ôn hòa nhìn bóng người đó. "Tôi tưởng anh đi về rồi chứ. "Này." Duật Thiên lôi cái áo khoác rồi ném nó cho Lý Kiều Ngôn.
Gã nhanh tay chụp lấy. Trên áo khoác vẫn còn mùi thảo dược thơm ngát. "Em muốn ăn gì?"
"Ờ.....cơm chiên đi."
"Đồ chiên không tốt, ăn dễ đau bụng."
"Cháo?"
"Em ăn không ngán sao?"
"Mì?"
"Ăn mì có hại, dễ ung thư."
"Cơm hộp?"
"Đồ hộp có hại, không thể ăn."
"Thế thì nhịn đói đi."
"Nhịn đói đau dạ dày."
"..." Có một câu cậu rất muốn chửi thề. Thật sự rất muốn.
"Thế ăn gì?"
"Súp!"
"..." Tuy cậu không kén ăn nhưng cậu thật sự rất ghét súp. Đặc biệt là súp cua. Dù biết cua rất tốt nhưng cái vị nhạt nhạt cùng nhớt nhớt của nó khiến cậu muốn nôn. "Không ăn."
"Bánh kếp?"
"Đừng cho nhiều caramen. Ngọt quá ăn không được."
"Vậy chờ tôi chút." Lý Kiều Ngôn vội vã mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, Duật Thiên tiếp tục công việc ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Mặc dù đã được truyền máu nhưng làn da của cậu vẫn tái nhợt như cũ. Ánh nắng soi vào làn da cậu nhìn càng nhợt nhạt hơn.
Cốc cốc.
"Mời vào." Duật Thiên xoa xoa bàn tay vào nhau để bớt lạnh hơn.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Duật Thiên ngồi xoay lưng với cánh cửa nên không rõ là ai.
Tiếng guốc đi trên nền đá phát ra tiếng cột cột khó chịu. Cậu chắc chắn rằng tiếng guốc này không phải của Tuyết Chi vì cô không bao giờ mang guốc cả. Hầu hết là bata hay giày búp bê.
"Duật Thiên, lâu rồi không gặp!" Ly Sâm cười đầy khiêu gợi, cô ta đã chờ đợi thời cơ này rất lâu rồi.
"Ồ vậy sao? Sao tôi thấy nó khá là mỉa mai vậy?"
"Mỉa mai? Không không, tôi đang chào hỏi cậu đấy."
"Chào hỏi tôi ư? Vinh hạnh chưa bằng hôn phu của cô đâu." Duật Thiên cười khinh bỉ Ly Sâm, cậu xoay người lại. Vẫn là khuôn mặt đó. Chằng thay đổi một tí nào. "Cô đến đây làm gì? Muốn ám sát tôi sao?"
"Ám sát? cậu hiểu lầm rồi."
"Ừ, đúng là tôi hiểu lầm nhưng....chắc chắn ngày mai cô sẽ đứng đầu bảng tin đấy."
Ly Sâm chưa cười bao lâu thì kinh hãi nhìn Duật Thiên. Trên tay cậu cầm con dao dài tầm 20 cm đang chỉa mũi dao ngay cổ họng của bản thân. Cậu nở nụ cười rất quỷ mị. Chỉ cần Ly Sâm nói cái gì không đúng thì chắc chắn mũi dao đó sẽ đâm vào cuống họng.
Ly Sâm có chút hoảng loạn. Cô ta không hề ngờ đến cậu dám lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn.
(DT: chết hết một lần rồi. Chết thêm lần nữa có sao đâu)
"Trình Khương muốn mời cậu đến nhà làm khách." Cô ta nở nụ cười bí hiểm, Duật Thiên nhìn lại cô ta. Đôi môi mỏng nhếch lên, cậu từ tốn nói. "Vinh hạnh quá nhưng tôi e là không đi được rồi."
"Không đi? Vậy thì phải "mượn" cậu rồi."
"Ồ." Duật Thiên chỉ ồ lên một tiếng. Ly Sâm búng tay thì sau cánh cửa có hai người đàn ông mặc áo đen.
"Tôi đang là bệnh nhân đấy." Hai gã đàn ông vẫn như cũ, vâng theo mệnh lệnh của cô ta. Hai gã bê cậu lên và đặt vào xe lăn.
Sau đó cân phòng của Duật Thiên trống rỗng không một bóng người.
.....
Lý Kiều Ngôn khi mua đồ ăn sáng về cho cậu. Gã đang suy nghĩ xem trưa nay nên làm đồ gì cho cậu ăn. Gã mở cửa phòng ra, hộp đồ ăn trên tay gã rơi xuống.
"Duật Thiên? Duật Thiên! Em đâu rồi?" Lý Kiều Ngôn có hơi hoảng hốt khi không thấy cậu đâu.
Gã chắc chắn cậu không thể nào đi khỏi đây được. Mặc dù chân của cậu đã dưỡng hơn 2 tuần nhưng nó vẫn chưa bọc vảy hết hoàn toàn. Gã tìm kiếm khắp phòng mà vẫn không thấy cậu.
Bây giờ Lý Kiều Ngôn mới bắt đầu bình tĩnh lại. Gã lấy điện thoại ra, nhìn dãy số đứng đầu trong cuộc gọi có phần do dự.
Gã biết ông bà Triệu vốn không ưa gã nhưng vì an nguy của cậu. Gã đành đánh liệu.
Bên kia tiếng chuông đổ, gã lặng nghe tiếng nhấc máy đầu dây. "Alo, ai vậy?"
......
Duật Thiên ngồi đối diện Trình Khương, hắn ta lắc lắc ly rượu vang trên tay trông thư thái vô cùng. Trong khi đó cậu chưa hề động đến dĩa thịt bít tết trước mặt.
"Yên tâm đi, trong đồ ăn của cậu sẽ không có thứ gì đâu."
"Ngại quá nhưng tôi có tính cẩn thận."
"Hóa ra là vậy. Vậy thì chúng ta trò chuyện một chút chứ. Sẽ không lâu đâu."
"Nói nghe xem nào. Chuyện gì quan trọng đến mức phải khiến quý ngài mời tôi đến tận đây?" Duật Thiên nửa giỡn nửa nghiêm túc khiến Trình Khương không thể nào nhìn thấu.
Đôi mắt cậu yên tĩnh đến lạ thường, không ngợn sóng, không rõ thật ảo là gì.
"Vậy phiền cậu có thể gỡ bỏ bớt những "dữ liệu" mà cậu tặng cho tôi không?" Trình Khương nhấn mạnh vấn đề mà hắn ta bàn bạc, Duật Thiên không nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát.
Sau đó cậu thở dài trả lời một câu khiến Trình Khương xém nữa cầm dao phang chết cậu.
"Ngại quá, tôi biết cài chứ không biết gỡ. Lần này làm quý ngài thật vọng rồi." Duật Thiên trưng bộ mặt cực kì gợi đòn của mình ra. Trình Khương nhìn nó mà tay nắm chặt thành quyền.
Duật Thiên tiếp tục nói. "Mà nếu tôi biết cách thì chắc gì đã gỡ hết được cả đám ấy. Quý ngài à, ngài chọn nhầm đối tượng để cầu xin rồi."