Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 16: Gian lận trong kỳ thi cuối năm






Thành ra là cả ngày hôm đó cậu nhận không ít thư tình, hoa và một vài món đồ. Chỉ nhận chứ cậu không hề đem về.

Duật Thiên nghĩ tầm vài ngày nữa sẽ đem cả một thể vứt đi hết cho gọn chỗ. Mấy cái này có ăn uống được gì đâu mà tặng lắm thế nhỉ. Đám phụ nữ thật kì lạ.

Thế là vài ngày sau Duật Thiên vứt đi thật, tất cả đều vứt đi hết không chừa một món.

Con nít bây giờ không lo ăn học, chỉ giỏi được cái nước yêu đương. Thật là...

Duật Thiên thở dài thay cho các bậc phụ huynh. Nếu cậu có con cũng sẽ không để con mình chưa đến tuổi trưởng thành mà yêu đương sớm đâu.

(T/g: yên tâm, sẽ không có con đâu. Chỉ có cúc nát thôi. Ahihi:\>)

.....

Trải qua mấy tuần dài đằng đẳng, cuối cùng kỳ thi cuối năm nhất đã đến.

Trong khi bạn cùng lứa cấm cổ ôn bài thì cậu "Duật Thiên lại vờn chơi với Trình Khương." Cậu cài không ít virus vào hệ thống công ty của Trình Khương, khiến hắn ta vò đầu bức tóc mấy ngày nay.

Mặc dù virus không gây hại gì lớn nhưng nó lại làm hệ thống trì trệ đi, khóa hết tất cả các ngân sách và bộ phận thông tin. Thậm chí còn rất khó diệt vì số lượng quá đông.


Thành ra Trình Khương tức đến nổi trù 18 đời tổ tông đứa nào làm ra. Còn Duật Thiên ở nhà vừa tạo hiệu ứng gà bay chó sủa cho công ty của Trình Khương, vừa ôn bài cho Tuyết Chi.

.....

Cuối cùng kỳ thi cũng đến, Duật Thiên mặc trang phục học sinh đến trường, balo không có gì ngoài hai cây viết và một đám đồ ăn vặt.

"Cậu không lo gì à? Tuyết Chi nhìn thấy những thứ mà hắn đem thì đầu nổi đầy hắc tuyến.

"Tôi thông minh vậy lo gì? Em lo sợ tôi trượt à?"

"Không, chỉ là..."

"Thôi vào đi. Vài phút nữa bắt đầu thi rồi."

"Ừm." Tuyết Chi vẫy chào tạm biệt cậu rồi đi vào phòng thi. Duật Thiên cũng đi về phòng thi của mình. Ngày thi gồm 5 ngày, mỗi ngày thi 2 môn. Hôm nay thi Lịch Sử và Địa Lý trước, mai là Sinh học và Vật Lý, ngày ba là Hóa và Giáo Dục, ngày bốn là Hóa và Văn, cuối cùng là Toán và Ngoại Ngữ.

Có vẻ khá nhẹ nhàng nhỉ.

.....

Trong phòng thi, Duật Thiên cầm bút giải bài Lịch Sử viết thần tốc, tiếng bút xoẹt xoẹt không ngừng khiến các thí sinh khác và giám thị cũng há hốc kinh hồn.

Đúng như lời đồn, học sinh lớp A2 Triệu Duật Thiên là một thiên tài nhỏ tuổi. Viết không hề ngừng nghỉ. Không biết trong đầu cậu ta chứa bao nhiêu kiến thức mà giỏi thế.

Còn đối với Duật Thiên, đây chỉ là những câu hỏi dễ. Năm hắn học đại học đã phải "nhai" hết cả cuốn sách và vở luôn đấy chứ đừng đùa. Mấy câu này là dễ rồi, vừa ngắn lại dễ học. Phải chi đề đại học cũng dễ vậy thì cậu t không cần phải tranh hạng với người khác.

.....

Không biết Tuyết Chi trong những ngày thi trước như thế nào nhưng khi thi môn Toán thì nghe tin cô dùng tài liệu trong khi thi bị giám thị bắt được. Duật Thiên hay tin mà thấp thỏm không thôi. Cậu nhanh thi xong cả môn cuối cùng rồi nhanh đi vào phòng giám hiệu.

Duật Thiên vừa đi vào thì đã nghe một tràn lời buộc tội. "Thưa giám hiệu, rõ là bạn Tuyết Chi đã gian lận, vì sao mọi người lại nán lại giải quyết."

"Chuyện này chưa rõ ràng, không thể giải quyết bừa." Giám hiệu xoa mi tâm của bản thân, vụ này khá là rắc rối. Tuyết Chi vốn là thiên kim tiểu thư Hạ gia, nếu xử theo lý không tội, danh tiếng của trường sẽ bị hủy, mà xử theo luật, Hạ gia sẽ không để yên.

"Bạn nói bạn của tôi là giở tài liệu, chứng cứ đâu ra hay vậy?" Duật Thiên bất ngờ đi vào làm mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn. Giám hiệu như nhìn thấy ngọn cỏ à không cành cây cứu mạng. Liền kể lại hết tất cả sự tình cho hắn nghe. Nếu để cậu giải quyết, nhà trường chỉ dựa vào lập luận của cậu mà phán quyết. Như vậy sẽ tốt hơn. Dù gì cậu cũng là học sinh giỏi nhất, chắc sẽ không ngu xuẩn đâu.

"À, vậy bạn thấy bạn của tôi giở tài liệu trong giờ thi à."


"Chính tôi nhìn thấy chứ đâu." Bạn học kia đắc ý nói mà không hề biết đây là câu nói giết chết bản thân.

"Vậy trong tài liệu có những gì?"

"Là công thức hệ phương trình."

"Còn gì nữa?"

"Hết rồi."

"Bạn ngồi ở đâu mà nhìn thấy bạn tôi giở tài liệu."

"Ngồi ngang bàn. Ở đầu mỗi bàn."

"Hai người ngồi ở đầu mỗi bàn ư?"

"Chính xác."

"Hướng đối lập?"

"Đúng."

"Vậy cho hỏi...tổng chiều dài tính từ chỗ bạn ngồi đến chỗ bạn tôi là bao nhiêu?"

"Tầm hơn 2 mét 5."

"Hay lắm, dám nói dối mọi người cơ đấy."

"Cái gì chứ? Cậu đùa tôi đấy à. Chính mắt tôi nhìn thấy mà cậu lại nói tôi nói dối sao?"

Duật Thiên nhìn sự giả dối từ bạn học kia mà cười khinh. Khí thế cao ngạo bộc phát chèn ép bạn học kia không một chút nhân nhượng.

"Bạn nói chỗ bạn đến chỗ bạn tôi hơn 2 mét 5 nhưng bạn lại có thể nhìn rõ những thứ trong tờ giấy, có biết rõ bên trong có gì và hết hay còn. Mà trong đề thi không hề yêu cầu ghi công thức ra, vậy bạn tôi giở nó ra làm gì, làm kiểng chơi à."

"Tôi...

"Thế nên mới nói, khi vu oan cho người khác nhớ thông minh lên chút, ngu vậy chưa vu oan được đã bị bắt rồi." Duật Thiên không ngừng việc đả kích bạn học kia khiến hắn ta ú ớ. Không biết nên nói gì. Lúc này Duật Thiên mới quay sang với giám hiệu.


"Đã rõ rồi chứ ạ. Nếu không còn gì bọn em đi đây. À là do bạn này đây gây chuyện trước, làm gián đoạn giờ thi Ngoại Ngữ của bạn em. Bạn em có quyền thi tiếp môn Toán và Ngoại Ngữ chứ."

"Đương nhiên là có quyền."

"Vậy bọn em xin đi trước." Duật Thiên kéo tay Tuyết Chi đi để lại giám thị không ngừng tán thưởng, có lẽ bạn học kia sẽ gặp rắc rối lớn.

.....

Hai người cùng đi về nhà, Tuyết Chi lúc này ngồi sau xe ôm lấy hông của Duật Thiên, úp mặt vào lưng hắn.

"Có tâm sự gì sao?"

"Có lẽ. Lúc tôi giải thích thì chẳng ai tin tôi cả, khoảng khắc đó tôi gần như tuyệt vọng thì cậu lại đến, không những tin tôi mà còn giải oan giúp tôi, tôi không biết nên làn như thế nào cảm ơn cậu đây?"

"Vậy làm bánh đi cho tôi đi."

"Chẳng phải cậu ghét đồ ngọt lắm sao?"

"Đúng là tôi ghét thật nhưng bánh em làm ăn không ghét, nó rất ngon."

"Cảm ơn vì đã khen."

Tuyết Chi lấy lại được tâm trạng liền trở nên vui vẻ. Đáy lòng Duật Thiên cũng vui theo. Nhìn thấy em vui, tôi cũng hạnh phúc.

Về việc cô bị vu oanh không hề đơn giản, cậu phải làm rõ mọi chuyện để tránh đêm dài lắm mộng.