Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 10: Lũ lừa gạt ranh ma






Sáng hôm chủ nhật.

Duật Thiên thức dậy khá sớm, vệ sinh và thay quần áo tươm tất. Mang dép lê xuống nhà ăn sáng. "Chào buổi sáng, ba mẹ."

"Chào buổi sáng."

Duật Thiên kéo ghế ra ngồi. Dùng bữa sáng trong không khí ấm áp thì nghe thấy bà Triệu hỏi. "Nghe nói hôm qua con đi chơi với Tuyết Chi?"

"Vâng."

"Mẹ thấy cô bé đó rất tốt..."

"Mẹ à, bọn con là quan hệ bạn bè. Không hơn không kém. Hơn nữa mẹ đừng hỏi con câu "chừng nào con có bạn gái?" nhé. Thú thật với mẹ con chỉ mới 2... À 17 tuổi. Vẫn còn trẻ. Chưa thể vội."

"Ừm. Đúng là không nên vội..."\_Bà Triệu đành im lặng, bà định truyền tư tưởng giáo dục của đứa con này mình ai ngờ nó chặn luôn ra đường đi của mình.


"Ba, mẹ con ăn no rồi. Chúc mọi người ngon miệng sau bữa."

"Ừ. Con định đi đâu à?"

"Vâng. Con định đi dạo thôi."

"Đi sớm về sớm nhé. Nhớ chú ý an toàn."

"Vâng. Con đi đây." Duật Thiên mang đôi giày bata đen và áo khoác xanh đậm. Đi ra nhà ga và lái xe đi.

Đường B.

Duật Thiên thực sự chính là lái xe đi dạo theo nghĩa đen còn đi mua đồ làm bánh mới là việc chính. Chỉ vừa chạy đến đường B một khoảng thì đã có tiếng gọi nhẹ nhàng, du dương của thiếu nữ. "Anh Duật Thiên!"

Duật Thiên phanh xe gấp lại rồi tấp vào lề đường, phía xa có một cô gái chạy lại, nhìn thấy cậu thì cuối đầu e thẹn nói. "Anh Duật Thiên, em có thể đi xe nhờ được không ạ? Em muốn đến nhà của bạn em..."

"Thế sao cô không bắt taxi. Hơn nữa xe của tôi không thể nào chở nỗi một hòn ngọc quý giá của Trình Khương đâu."

"Em....em chỉ muốn...hic...hic.." Ly Sâm chuẩn bị rơi nước mắt thì Duật Thiên không vội vã dỗ dành như nam chính mà rồ ga, lái đi một mạch. Bỏ mặc Ly Sâm đứng ngẩn ngơ ở đó.

Muốn dụ dỗ ông à, đâu dễ vậy, nếu dễ vậy ông đã mất thân của trai tân từ lâu rồi.

Phía xa, Ly Sâm không còn khóc nữa, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, khó coi. Lòng thầm tàn nhẫn. "Triệu Duật Thiên, anh đợi đấy cho tôi. Sẽ có một ngày tôi sẽ bắt anh quỳ dưới gót giày mà cầu xin tha thứ của tôi!"

Nếu để Duật Thiên nghe thấy câu này thì chắc chắn hắn sẽ khịt mũi khinh thường. Một oắt con chưa đủ tuổi để lừa con cáo già này đâu!

Nhưng cậu thì làm sao nghe thấy, hiện tại Duật Thiên đang lái xe đến siêu thị của thành phố D.

Nghe nói ở đó cái gì cũng có, nguyên liệu tinh chất đến 89% không chất bảo quản và thành phần hóa học độc hại.

.....

Duật Thiên cho áo khoác của mình vào tủ giữ đồ, đẩy xe hàng đi tìm nguyên liệu làm bánh ngọt.


Thực thì cậu cũng muốn mua một cái cho xong chuyện nhưng nếu làm thế thì sẽ không có tâm ý. Dù gì người mẹ này cũng rất yêu thương cậu. Mặc dù cậu cũng chỉ mới ở nơi này được hơn 3 tháng.

Khụ, nhưng đó là mẹ của nguyên chủ, cứ coi như cậu thay nguyên chủ làm tròn chữ hiếu đi. Ha ha ha...

.....

Không tìm thấy men nở, Duật Thiên đi tìm nhân viên hỏi. "Cô gái xinh đẹp ơi, cô có biết men nở để ở đây không?"

"À...quý khách có thể tìm nó ở dãy số 4."

"Cảm ơn cô gái. Cô là người cô gái tốt bụng nhất trên trần thế này." Duật Thiên lần nữa lại rắc "thính hoa đào" của mình khắp nơi. Khiến một cô gái ngây thơ lọt lưới đào hoa của cậu.

.....

Tìm thấy men nở, Duật Thiên rất vui. Bây giờ cậu chỉ cần mua thêm hộp trứng gà và rau xanh cùng củ dền đỏ.

Nếu dùng màu thực phẩm, hắn sợ loại màu này gây ra tác dụng phụ, gây hại cho sức khỏe. Còn dùng màu từ các loại rau củ thì sẽ đẹp hơn và an toàn nữa.

Mẹ nên tự hào khi có một đứa con thông minh và hiếu thảo như con!

(T/g: con trai tôi hiện tại rất tự kỷ, cần phải làm sao đây? Online đợi, rất gấp)

.....

Duật Thiên tính hóa đơn xong liền mang áo khoác vào, chuẩn bị tới nhà xe, định bộ lấy xe và lái đi thì thấy những thứ không nên thấy.

Trước mặt hắn là một cặp nam nữ...khụ khụ...nam ép nữ vào tường. Mặt gã có vẻ dữ tợn và cáu gắt. Còn cô gái thì sợ hãi và lo âu.

"Cô nói đi, rốt cuộc cô đi với thằng nào."

"Anh là ai? Tôi không biết anh."

"Đi! Mau theo tôi về nhà."


"Không!"

Duật Thiên chỉ nhìn rồi lướt qua như người vô tình. Cô gái thấy hắn thì la lên cầu cứu với ánh mắt lo âu. "Anh ơi. Em bị gã này nhận em là người yêu của hắn, em không nhận nên hắn ép vào tường. Cứu em với."

"..."

Gì đây? Cậu chỉ muốn làm người qua đường thôi mà, không muốn giang tay ra cứu chúng sinh đâu. Bản thân cậu lo còn chưa xong, cậu đi cứu người ta làm gì?

"Anh ơi, em..."

"Hai người các ngươi diễn đủ chưa? Cần tôi gọi cảnh sát không?"

Duật Thiên bất chợt quát lên. Mịa nhà nó, bộ cậu không nhìn ra chắc. Lũ lừa gạt này...

"Khi một người phụ nữ bất chợt bị một gã đàn ông ép vào tường, đầu tiên họ sẽ la hét không nhận gã là người quen, nhìn thấy ai cũng cầu cứu, ánh mắt đầy hi vọng và chút sợ hãi. Còn cô tuy có sợ hãi nhưng sự lo âu trong mắt cô đã phản bội cô. Từ lời nói của cô nó lại càng phản bội cô nữa. Vì sao bị ép vào tường, nhìn thấy người có thể cứu mạng thì lại đi giải thích nguyên nhân trong khi bản thân còn đang nằn trong cọng kìm của sự khống chế? Các người nghĩ tôi thiểu năng hay gì?" Thám tử Duật Thiên cặn kẽ giải thích làm cho hai kẻ kia cứng họng. Duật Thiên chưa dừng lại ở đó, còn quăn thẳng những lời rất ư là thô tục. "Mẹ cái lũ thiểu năng. Rốt cuộc chúng mày đã ăn cái cmn gì mà lại ngu đến mức vậy? Dùng cái chiêu trò ông đã đây sử dụng qua, chúng mày muốn hơ rìu qua mắt thợ à. Hay cho cái việc dám gài bẫy ông, cho dù là thắng bố con mẹ nào ông đây cũng đập một trận hạ tức."

Duật Thiên treo đồ lên tay lái xe, xoắn tay áo lên, sẵn sàng đánh nhau một trận.

Hai kẻ kia nhìn thấy mà sợ quá, liền vội vã bỏ chạy như có cảnh sát đang rượt đuổi ở phía sau.

"Sao thế gian này lắm kẻ ngu thế?" Duật Thiên thả ống ta áo xuống, cần hai giỏ đồ và để chúng nhẹ nhàng tại 1 vị trí an toàn rồi rồ ga chạy đi về nhà.

Có lẽ trước khi ra khỏi nhà cậu nên xem kĩ ngày hoàng đạo thì hơn. Ra đường xui xẻo như vậy chắc có ngày tự sát luôn mất.