"Nào, các em bắt đầu làm bài, thời gian từ 8h30 đến 10h30".
Nhã Tĩnh bắt đầu cầm bút lên làm bài, đề bài tổng hợp các môn:Toán, Vật Lý, Tin Học...Nên gần cả một xấp giấy.
9h20...
Cuối cùng Nhã Tĩnh cũng làm xong hết, tuy nói là tất cả môn những mỗi môn có ít nhất khoảng 5,6 câu. Nên Nhã Tĩnh làm khá nhanh. Vội nhìn quanh lớp học thì cô thấy người thì chăm chú làm bài, người thì vò đầu có vẻ như khá khó với họ...Nhã Tĩnh nhìn phía cuối bàn kia thì ánh mắt Trịnh Hy cũng đang nhìn mình.
Trịnh Hy đã làm xong, vội ngắm nhìn cô đang làm thì khoảng 3 phút sau cô mới dừng bút. Trong lòng anh cũng khá ngạc nhiên nhưng anh lại thấy có lẽ không lấy gì làm lạ. Dù sau cô đã thay đổi nên học tập cũng sẽ khác. Đang ngắm cô thì cô quay sang nhìn anh...
Những tia nắng nhẹ nhàng len vào khung cửa sổ, anh nắng chiếu vào khuôn mặt của Trịnh Hy khiến anh rất phong tình, còn Nhã Tĩnh thì nhẹ nhàng mà thanh khiết.
Trong mắt Trịnh Hy ấm áp khi có Nhã Tĩnh, trong mắt Nhã Tĩnh đề phòng khi thấy Trịnh Hy. Cả hai trái ngược nhau nhưng làm cho khung cảnh trở nên khá đẹp mắt.
Nhã Tĩnh không thèm đấu mắt với hắn ta nữa nên úp mặt xuống bàn để ngủ.
Trịnh Hy thấy cô không thèm nhìn mình nữa nên trong lòng khá mất mát. Ánh mắt anh buồn...
_____________________________
Sau khi thi xong Nhã Tĩnh đi về phía sau trường nơi yên tĩnh và nhiều hoa cỏ.
Gió thổi nhẹ nhàng làm mái tóc Nhã Tĩnh cũng lay động theo từng cơn gió, những cánh hoa đủ màu sắc, đung đưa khoe sắc thắm trên nền cỏ xanh mướt. Những loài hoa nằm đầy nơi Nhã Tĩnh nằm trong như một chiếc giường hoa.
Một khung cảnh thật đẹp, hoa đung đưa múa sau từng cơn gió nhẹ, một nàng tiên thì đang chìm vào giấc mộng, làn da do được ánh sáng mặt trời chiếu, làm cho làn da như phát sáng. Khuôn mặt thanh thoát, nhẹ nhàng khiến cho"người gặp người yêu, hoa gặp hoa thẹn" "động tâm lạc phách".
Khung cảnh lại đẹp hơn nữa khi đằng xa có một chàng hoàng tử đang nhìn trộm nàng tiên. Hoàng tử sẽ đến và giữ chặt nàng tiên, không cho nàng quay về tiên giới...nhưng đây không phải là truyện cổ tích.
Dĩnh Hạo nhìn Nhã Tĩnh chăm chú như sợ chỉ cần chớp mắt là cô sẽ biến mất. Anh bước đến gần làm Nhã Tĩnh thức giấc. Nhã Tĩnh nhìn anh đề phòng như anh có thể giết chết cô vậy. Nhã Tĩnh nhìn anh, giọng chất vấn:
-"Tại sao anh lại ở đây làm gì?".
-"Nơi này là của em hay sao mà tôi không được vào đây?"
Đường đường là một thiếu gia giàu có lại đến nơi chán ngắt chỉ có cây và hoa này ư? Thậm chí lại không có nữ chủ nữa.
-"Ơ, không có Tú Tinh à?"
-"Không có Tú Tinh thì sao chứ?"
Nhã Tĩnh châm chọc nói:
-"Tôi nhớ lúc trước tôi đã từng bày tỏ với anh ở đây nhưng anh không chấp nhận còn nói"Nơi này chán ngắt y như con người cô vậy". Đến vài tháng trước thì anh cầu hôn với Tú Tinh trước mặt tôi, còn nói với tôi là" Nơi này chán nhưng có Tú Tinh thì lại rất đẹp". Nên anh hãy cho tôi biết, tại sao anh lại ở nơi chán ngắt này mà không có Tú Tinh".
Trong giọng nói của Nhã Tĩnh có châm chọc, trong châm chọc có đau đớn. Dường như là cô đang đòi lại công bằng cho nguyên chủ.
Nhã Tĩnh thôi không nhìn Dĩnh Hạo mà cầm điện thoại bắt máy, trên màn hình là dãy số mà cô muốn quên ngay. Vội bật máy trong giọng nói không chút độ ấm nào:
-"Ông gọi tôi có chuyện gì?"
Người bên đầu dây cất giọng xa cách như không phải là một người cha, mà là kẻ thù:
-"8h tối nay mày phải có mặt tại buổi tiệc 15 năm thành lập công ty".
Đang ra lệnh ư? Nhã Tĩnh tôi là một đứa dễ bị bắt nạt sao? Dễ uy hiếp và là một đứa phải nghe theo mọi mệnh lệnh của ông. Thật nực cười...
-"Tại sao tôi phải đi?"
Người bên kia như không muốn mất thời gian vàng bạc của mình mà hét to:
-"Nhất định mày phải đi. Mày không đi tao sẽ bị mọi người nói là"bỏ mặc đứa con gái lớn". Vì vậy mày phải đi".
Rõ ràng nhỉ! chỉ vì muốn giữ danh dự cho mình mà bắt tôi đi. Thật đúng là một kẻ chỉ nghĩ lợi ích cho mình.
-"Được, tôi sẽ đi".
Chỉ khi Nhã Tĩnh nói vậy, ông Trương mới nhẹ giọng lại:
-"8h, không được tới trễ".
Ông Trương lạnh nhạt tắt điện thoại, quay sang Tú Tinh dịu dàng nói:
-"Hài lòng chưa con gái của ba".
Tú Tinh cười tươi nhẹ giọng nói:
-"Con cảm ơn ba, con đi về phòng chuẩn bị đây".
Tú Tinh quay đi ông cũng quay lại với mớ tài liệu trên bàn.
Tú Tinh đi lên lầu ánh mắt tràn đầy mưu kế và ác ý, trong lòng thầm nghĩ"Tao sẽ cho mày biết ai là công chúa được yêu thương và ai là công chúa bị ghét bỏ. Và tối nay mày sẽ thấy những nam nhân mày yêu như: Trịnh Hy, Dĩnh Hạo, Lạc Quân đều sẽ thuộc về Trương Tú Tinh tao". Tú Tinh ngước lên trời cười đắc ý, giờ đây hình tượng bạch liên hoa có lẽ đã tiêu tan.
_________________________________
Dĩnh Hạo nhìn Nhã Tĩnh không ngờ cô lại có một người cha như vậy. Người ta có câu"Hổ dữ không ăn thịt con"thế mà ông ta lại không bằng loài cầm thù. Lúc Nhã Tĩnh bị ức hiếp ông ta không hề quan tâm. Lúc nào ông ta cũng nhắc"đứa con Tú Tinh của tôi"mà không bao giờ nhắc đến Nhã Tĩnh cũng là con ông ta (tất cả thông tin về Nhã Tĩnh, Dĩnh Hạo đã điều tra).
Dĩnh Hạo giật mình không ngờ cô đáng thương thế, vậy mà bấy lâu nay anh luôn nhìn mọi việc ngay trước mắt mà không bao giờ xem sự việc ở đằng sau. Để giờ đây cô ấy lại đơn độc...
Nhã Tĩnh sau khi đã cúp máy vội ngước nhìn lên trời với ánh mắt buồn tha thiết và giọng nói nhẹ nhàng:
-"Tại sao tất cả mọi thứ từ khi sinh ra đã không thuộc về tôi, gia đình, bạn bè, cha mẹ...chẳng lẽ suốt đời này tôi vẫn chỉ có thể ước ao mà không có được ư?
Dĩnh Hạo không biết nên nói như thế nào để ăn ủi cô, im lặng một lúc anh nói:
-"Thượng đế cho chúng ta linh hồn nhưng cuộc đời của chúng ta là do chúng ta quyết định. Những món đồ nào đáng ra là của mình thì chúng ta có quyền giành lại chúng"
Nhã Tĩnh cười châm chọc:
-"Châm ngôn cuộc sống của anh à?".
-"Có lẽ vậy".
Nhã Tĩnh cười nhẹ nhưng có thể thấy cô đang cười thật lòng mình.
_________________________
Trịnh Hy chạy đi chạy lại trong phòng, lục tung tủ áo của mình. Anh đang lo lắng không biết mặc đồ nào để tham gia buổi tiệc, làm thế nào để cô để ý đến anh.
Nhưng anh chợt nhớ ra rằng cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Trương từ lâu rồi. Vội mặt anh buồn ra những anh tin chắc rằng anh sẽ gặp được cô trong bữa tiệc.
_________________________
Trailer:"Tôi cũng có một tin vui cho con gái Tú Tinh và mọi người là nhà tôi sẽ có vị hôn phu Dự Hạo Nhiên".
-"Dự Hạo Nhiên ư? Con gái nhỏ của ông ta sướng thật".-Người khách A.
-"Thế còn con gái lớn thì sao chứ?, ông ta thiên vị thật".-Người khách B