Khi Mùa Xuân Đến

Chương 7: Kết




Hai người lúc nào cũng ngầm hiểu không muốn nói toạch hết ra, dường như sợ mất đi điều gì đó, mỗi người đều đỗ xe cách nhà hàng một cây số, đi bộ đến gần.

Nhưng vì đang lúc làm việc, anh cũng không mặc T-shirt, quần đùi, cô cũng không mặc váy dây, dép đi biển, nam âu phục giày da nho nhã chín chắn, nữ xinh đẹp trang nhã phóng khoáng lại hợp mốt.

Nhìn nhau, vừa bỡ ngỡ lại có chút ngạc nhiên.

"Người chuyển phát nhanh ăn mặc như thế này? Chắc không phải vì tới gặp tôi nên cố ý làm đỏm đấy chứ?"

"Đúng rồi đấy, sao lại không biết ngượng mà mặc đồng phục của nhân viên chuyển phát nhanh để đi gặp anh."

Liêu Gia Thụy cười không nói gì, rất có phong độ kéo ghế ra giúp cô.

Vậy mà, còn chưa gọi món ăn, điện thoại di động của bọn họ đã lại vang lên.

Không nhận, lại gọi, nhận, sẽ chẳng bao giờ hết.

Nhịp điệu của thành phố lớn nhanh như vậy đấy, thật nhớ bãi cát, ánh mặt trời và hòn đảo bị tắc nghẽn thông tin liêc lạc kia ghê.

"Tôi không đủ dũng cảm để tắt điện thoại di động, vì mỗi một cuộc đều là một đống tiền, tôi thấy anh cũng vậy, không bằng, chúng ta để người kia quyết?" Trần Thần cắn răng giậm chân một cái, đẩy điện thoại di động ra trước mặt Liêu Gia Thụy.

Liêu Gia Thụy vẫn theo bản năng che màn hình di động đi.

Trần Thần nhướn mi, thừa dịp anh không chú ý, với tay cướp luôn di động.

Rất nhanh, bức ảnh chụp chung nhìn vô cùng thảm hại đập thẳng vào mắt.

Trần Thần vẫn còn nhớ như in cảnh tượng này, lúc đó mới sáu giờ sáng, Liêu Gia Thụy nửa mê nửa tỉnh ngồi lên du thuyền về sân bay, Trần Thần nhìn thì có vẻ như đi về cùng hắn, nhưng thật ra là đi nhờ xe về thành phố hưởng thụ mát-xa với xem buổi trình diễn của người chuyển giới. Cô mơ mơ màng màng leo lên thuyền, Liêu Gia Thụy đưa tay kéo, sóng biển vỗ vào, Trần Thần loạng choạng hai bước ngã vào trong ngực Liêu Gia Thụy.

Đúng lúc này, Lý Hiểu Vĩ dùng mảy ảnh chụp lại bức ảnh này.

Bây giờ nghĩ lại, nếu không có Liêu Gia Thụy đỡ cô, chắc chắn đã ngã bầm dập mặt mũi rồi.

"Xấu chết!" Cô đỏ mặt nói.

"Đừng xóa." Liêu Gia Thụy khẩn cấp giữ lại mu bàn tay của cô.

Trần Thần như bị điện giật đơ người, trái tim nhảy bình bịch.

"Không bằng... cô bỏ việc chuyển phát nhanh kia đi, đến công ty tôi làm?" Như thế anh mỗi ngày đều có thể gặp Trần Thần, huống chi cô làm việc có hiệu quả lại rất độc lập, nhất định không phải kẻ vô dụng.

Trần Thần cười xì một tiếng: "Tôi mới không thèm đi, anh đã nói, nếu như tôi là nhân viên của anh, ngay cả kiếp sau của tôi anh cũng hành hạ đến chết."

"Đùa thôi, vả lại bị hành hạ vẫn là tôi."

"Cho nên tôi không hợp làm nhân viên của anh đâu." Trần Thần một tay đặt trên bàn, nháy mắt dí dỏm, "Bên kỹ thuật của công ty tôi đang thiếu một người có kinh nghiệm, anh tới không?"

Như vậy, cô có thể giả vờ máy tính bị hỏng để gặp anh hàng ngày,

Liêu Gia Thụy nhìn cô cười mà như không, ngồi cùng hàng ghế với cô, lấy ra một tờ chi phiếu, vừa chỉ chỉ vành tai: "Nếu như cô đeo khuyên tai giúp tôi, tôi có thể cân nhắc xem sao."

"Sao phải để ý cái khuyên tai này như vậy? Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?" Cô cẩn thận đeo giúp anh.

"Bởi vì khuyên tai này, là tôi chuộc về từ tay bạn gái tương lai."

Trần Thần khẽ khép tròng mắt ngượng ngùng lại, cười tươi như hoa.

"Cuối tuần nếu có thời gian, nấu canh cho anh ăn."

"Nếu không có thời gian, ăn khuya cùng nhau."

"Ăn điểm tâm cũng được."

"Nói rồi đấy nhé."

Công việc của bọn họ vẫn bộn bề trách nhiệm như cũ, nhưng bận rộn mấy cũng cố nhín chút thời gian yêu đương, bởi vì thế gian này nào có công việc nào có thể hấp dẫn hơn tình yêu chứ.