Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 22: Chuyện ngày xưa (2)




Kalen vừa nhâm nhi tách trà mới vừa ngồi vuốt ve con mèo cưng trong lòng thì nghe tiếng lanh lảnh từ thị nữ phía ngoài.

- Kalen đại nhân, đã chuẩn bị xong xuôi.

Hắn khẽ nhếch môi, hạ con mèo nhỏ xuống. Tiểu bạch miêu liền chạy ngay về tấm đệm của mình lim dim mắt. Hắn trầm thấp nói.

- Đưa cô ta vào.

- Vâng.

Cánh cửa chạm khắc tinh xảo nhanh chóng mở ra, một bóng dáng thướt tha bước vào. Cô mang trên mình bộ cánh trắng dài chạm đất, phía trên phần áo ở vai chạy dài hết ngực thành một mớ bông tơ mềm mềm, mái tóc được thả dài, phía bên tai cài thêm một đóa thủy tinh trắng, khuôn mặt được rửa sạch không còn bụi bẩn lộ ra làn da trắng ngần hiện lên vẻ đẹp mỹ kiều của thiếu nữ.

Kalen thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng lấy lại phong độ, tựa người vào thành ghế ra vẻ cực kì kiêu ngạo.

- Quả nhiên là người đẹp vì lụa.

Nữ nhân vừa nghe liền tức giận, quả nhiên cái thái độ ngạc nhiên chớp nhoáng vừa nãy của hắn là do cô nhìn nhầm, rõ ràng là một kẻ vô cùng ngang ngạnh, kiêu ngạo, tự mãn... và còn một điều nữa, rất có khả năng hắn... cong!! Ngay lập tức cô nàng lấp lánh mắt nhìn hắn, có thể hắn với nam nhân áo tím sáng nay....

Viu!

Một hạt đậu bay ngay trước mắt rất nhanh, phản xạ cô cũng không tồi nên né được, vừa quay lại đã thấy nam nhân kiêu ngạo kia đang đứng ngay trước mắt mình.

Kalen mỉm cười, khẽ nâng cằm cô lên đối diện với mặt hắn.

- Thân thủ không tệ.

- Kệ ta! - Rất đỏng đảnh quay đi.

Đường cong trên môi Kalen càng lúc càng rộng, hắn nhàn nhạt cất giọng.

- Ngươi thấy, bộ cánh này thế nào?

Câu hỏi gì mà liên quan quá vậy?

Nữ nhân hết sức cảnh giác nhìn hắn, nhưng thân thể không thể cử động, đôi mắt đỏ sắc lại.

- Ngươi điểm huyệt ta?!

Tên này, từ lúc nào mà...

- Trả lời.

Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô giật mình, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đẹp.

- Hửm.... - Rõ ràng giọng điệu không hài lòng với cách trả lời của cô. Nữ nhân cắn răng lườm hắn một cái.

- Rất đẹp, rất mỹ lệ, mọi nữ nhân trên thế gian đều thích bộ cánh này.

- Vậy, cô cảm thấy mình có đẹp hơn không?

Mịa cái tên điên này, hỏi cái quái gì vậy? Bản cô nương không đẹp thì chó nó đẹp nhá!

- Dĩ nhiên! - Vô cùng vô sỉ.

Kalen khẽ cười thầm trong bụng, trưng ra bộ mặt vô cùng khinh bỉ. Khuôn mặt góc cạnh trở nên càng lúc càng kiêu ngạo và lạnh lùng. Đôi mắt xanh lam không gợn sóng không thể nhìn thấu trong đó.

- Quả nhiên là thế. Cô nên cảm ơn ta vì ân huệ đã mang lại nhan sắc phi thường này cho cô. Giờ thì cách cô trả ơn là khai hết mọi thân thế của cô cho ta. Ngay-lập-tức!

Ơ đù....

Mặt nữ nhân ngệt ra, thân tâm gào thét điên cuồng lôi cả mười tám đời tổ tông tên nam nhân mặt dày nào đó đang đừng trước mặt. Còn có cái loại ơn...ơn....ơn.... (tiếng vang vô tận) điên khùng như này sao? Cái gì mà ban cho nhan sắc phi thường? Ta khinh! Chứ chưa nghe câu "Chuột chù đứng ngoài bờ ao, soi gương chát phấn vẫn ra chuột chù" à??? Không phải là lão nương xinh đẹp từ nhỏ thì có vận cái bộ cánh lộng lẫy hơn vẫn chẳng khấm khá đâu nhá, đồ kiêu ngạo!

Nhìn ai kia như không có ý muốn hợp tác, Kalen khẽ nhăn mày rồi lập tức đưa tay ra, một luồng sáng hiện lên rất nhanh rồi vụt tắt, trên tay hắn hiện ra một viên gì đó tròn tròn màu trắng. Hắn khẽ cong môi, nắm lấy cằm cô.

- Nữ nhân ngoan cố, cô nghĩ nơi đây là cái gì?

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?? - Nữ nhân ra sức lắc đầu quầy quậy, chân tay lại không thể cựa dù chỉ một li. Viên tròn trên tay hắn cứ thế rơi vào miệng cô rồi chui tọt xuống họng. Cơ thể cư nhiên cử động lại như cũ. Cô vội vàng dãy đành đạch nhảy ra thủ thế hết sức cảnh giác.

Kalen hất tóc lên kiêu ngạo, rồi ngồi lên chiếc ghế dài tinh xảo hình hoa văn, cất giọng.

- Trước tiên ta muốn biết, cô tên gì?

- Ngươi hỏi làm gì?

- Chẳng lẽ muốn ta gọi cô là dị nữ? Dị nữ~~~~~~~~~

- Ngươi.... - Cô nàng nào đó cứng họng lại, rồi hậm hực đáp - Ta là... Villila.

- Tên thì đẹp mà người thì... chậc chậc... - Vẫn là cái giọng điệu siêu cấp châm chọc đó.

- Thì ta làm sao chứ!! Ngươi á, thần gì mà chẳng khác gì đứa trẻ con, suốt ngày đi bắt nạt hạ nhân! - Cô xì một hơi rõ dài. - Còn gì mà Cây-len, ngươi chả lẽ thành cái cuộn len chắc?? Ôi tiểu Len, ta thấy còn hợp với ngươi hơn á!

Kalen hắc tuyến giăng đầy đầu, hắn biết cô đã biết tên của hắn từ lúc bắt vào, khi đó tiểu miêu đồng đã kêu hắn là "Kalen đại nhân". Giờ thì hay rồi, cô ta xuyên tạc đến phương trời nào rồi ấy.

Sáng hôm sau....

Tại cung điện chính của Artilat, sân viện vẫn là Dạ Nguyệt đang thư thái ngồi đọc sách trêu hoa ghẹo nguyệt, mọi tiểu miêu vẫn bận rộn với công việc của mình. Đáng lẽ ra rất yên bình nếu như không có tiếng gào thét nào đó từ điện của vị thần đáng kính Kalen Mirecal.

- VILLILA! CÔ LÀ ĐỒ PHÁ HOẠI!!

Tiếp theo là hàng loạt tiếng rầm rầm choang choang inh ỏi cùng tiếng cười khanh khách của nữ nhân nào đó.

Dạ Nguyệt thầm cười, quả nhiên sự xuất hiện của cô gái này cũng có phần thú vị cho cái điện chính Mirecal nhàm chán này.

- Ồ, có vẻ nơi này trở nên nhộn nhịp hơn rồi nhỉ?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Dạ Nguyệt giật mình nhìn bóng người thấp thoáng đã biến mất sau mái nhà.

- Đại hoàng tử...

....

......

.....

Hôm nay ta về sớm phởn nên đăng thêm một chương. Mà dạo này ta rảnh lắm nên thi thoảng sẽ viết nhiều hơn dự định nha!!!!