Nhã Linh lờ mờ mở mắt, đầu nhỏ cảm giác như tê cứng lại, đau buốt.
- Sao mình lại ở đây??
Bất chợt cánh cửa mở ra, là một thân ảnh quen thuộc với hương bạc hà
nhẹ, mái tóc hạt dẻ cùng đôi mắt ôn nhu trìu mến. Nhã Linh đơ người.
- Anh hai?
Kỳ lạ, sao anh nhỏ lại ở đây?
Phong mỉm cười, đặt ly nước xuống.
- Em hôn mê lâu lắm rồi đấy, may là có thiếu…. khục, có một bạn nam phát hiện ra, thầy cô đã gọi cho anh đến đón em.
Hơi nhíu mày một chút, nhỏ thuận tiện đưa tay lấy ly nước đưa lên miệng.
- Em ngủ bao lâu rồi anh?
- Một năm.
Phụt!
Một cú phun ngoạn mục được tung lên mặt Phong. Tròn mắt lại, nhỏ nhào đến chỗ Phong.
- Cái gì cơ??? Một năm á?? Anh đùa em hả?
Thật không thể tin nổi, có phải là Phong đang trêu đùa nhỏ hay không?
Nhỏ nhớ rõ rang cả lớp cùng nhau đi dã ngoại, sau đó ở có chút rắc rồi
với Miêu Vũ ở… khụ thôi dẹp chuyện đó ra một chút, rồi sau đó là nhỏ ở
bờ sông….bờ sông? Rồi gì nữa nhỉ???
Phong thở dài một cái, đứa nhỏ này đúng là thật khó chữa cái tật không biết bình tĩnh mà.
- Ai bảo đang yên đang lành em bị ngã đập đầu vào đá làm gì.
Vào đá? Linh ngớ người? Chỉ với một cục đá thôi mà cũng bất tỉnh được?? Sao mà khó tin vậy?
Phong cười, búng nhẹ trán Linh một cái.
- Ngốc à, nghỉ ngơi đi, mai đi học.
- Hơ hơ...
Nếu là một năm thì nhỏ đã 15 tuổi, đã lớp 9 rồi? Ài, làm sao mà theo kịp chương trình học chứ?
Vừa vặn đúng lúc nghe tiếng phì phì dưới chăn, Nhã Linh có chút hoảng hốt vội lật chăn lên. Ơ... Dưa Hấu?
- Ổn chứ?
Tiếng nói quen thuộc vang lên, Nhã Linh nhìn ra cửa liền thấy hai con
sư tử vàng chói đứng chình ình ngay đó. Nhưng ánh mắt chúng, lại khiến
nhỏ sợ, rất sợ.
- A, không sao nha.
Cái cảm giác này, tựa như không phải là Nhã Linh vậy?
.
.
.
Một năm trước.....
- Nó, là khắc sinh mệnh của con.
Người phụ nữ mang phong thái ưu nhã diếm lễ, trên tay cầm một ly rượu
vang đỏ, khuôn mặt xiunh đẹp tựa như thiếu nữ hai mươi, nhưng thực chất
lại là một miêu tinh cấp cao trên cả ngàn tuổi. Người phụ nữ nhấp nhẹ
một chút rượu đỏ, khuôn miệng xinh đẹp lạnh như băng nhả ra từng chữ.
Miêu Vũ nhất thời chấn động, chân tay tựa như bủn rủn nhìn cô gái nhỏ
đang nằm mê mệt trên chiếc giường lộng lẫy. Thì ra Nhã Linh chính là
nguyên nhân cậu mang lời nguyền rủa này từ thế hệ trước hay sao??
Ba người phía dưới cúi đầu không nói câu nào, họ chỉ biết cắn răng lại. Tại sao, lại là Nhã Linh?
Đôi mắt vàng kim rực rỡ đầy tà mị của người phụ nữ hơi cụp lại, bà đã
biết, khuôn mặt này hiện rất rõ, con trai bà đã nảy sinh tình cảm với cô bé này. Khẽ thở dài một cái, nhưng nếu muốn duy trì chủng tộc Miêu thì
không còn cách nào khác.
Đưa bàn tay thon dài chạm nhẹ vào vai Miêu Vũ.
- Vũ, quên nó đi, hãy trở nên thật tàn nhẫn, mau dẹp bỏ mớ tình cảm vớ vẩn này, nếu như con muốn cứu cả tộc Miêu tinh.
Miêu Vũ nắm chặt bàn tay lại, đó rõ ràng là đang làm trái với lương tâm của cậu. Không lẽ không có cách khác để giải quyết chuyện này?
- Mẫu thân.... – Giọng nói có chút nghẹn lại – Không lẽ... không có cách nào khác nữa sao?
Người phụ nữ đi đến bên cạnh giường, đưa tay lướt nhẹ trên khuôn mặt Nhã Linh, chậm rãi lắc đầu.
Trái tim Miêu Vũ tưởng như vỡ vụn, thì ra, cảm giác đau thương này là như vậy sao?
- Vũ, có phải, cô ta thường đối xử với con, không giống người cho lắm, đúng không?
Hơi ngây ngốc ra một chút, giờ nhớ lại thì mới nhận ra, ngày đầu gặp
Nhã Linh, nhỏ hình như rất ngạc nhiên, còn kêu cậu là mèo. Lúc ấy Miêu
Vũ nghĩ là nhỏ nhầm lẫn về họ Miêu của mình nên cũng không để ý kỹ.
Nhưng lần đó, lúc nhỏ đưa cậu lên phòng y tế trong đợt đại hội thể thao, rồi cứ nhìn chăm chăm vào cái mũ trong chuyến dã ngoại, và nhiều lần
nhử nhử bằng lá bạc hà mèo....
Miêu Vũ chợt giật mình, đôi mắt xanh biếc nhìn vào khuôn mặt Nhã Linh.
- Vốn dĩ cô ta là khắc tinh của con, nên mới không thể nhìn thấy khuôn mặt con, do lời nguyền trong chính cơ thể con.
Giọng nói thanh như bạc truyền đến tai, chân tay Miêu Vũ như rụng rời.
Tại sao lại là Nhã Linh? Tại sao lại là cô ấy mà không phải là ai khác?