Lại nói đến Miêu Vũ, mặc cho Mai Hoa cứ
liên tục léo nhéo ngay bên tai, trong lòng cậu đang vô cùng khó chịu vì
Nhã Linh cứ tránh mặt cậu suốt sáng nay, cộng với cái “đuôi” này khiến
cho Miêu Vũ không có một cơ hội giải thích. Không lẽ chuyện tối qua lại
làm cho nhỏ bận tâm như vậy?
- Này này, mới không thấy Linh một
tý là lo sốt vó như vậy thì sao không đi tìm cô bạn ngầu lòi đó đê. –
Tuấn Phong không biết từ đâu chui ra cười đểu giải huých tay vài cái vào Miêu Vũ khiến cậu có chút cau mày. Lo lắng? Có lo lắng sao?
-
Luyên thuyên. – Miêu Vũ trầm ổn nói, nhưng cánh tay lại hất ra khỏi Mai
Hoa rồi bỏ đi. Tuấn Phong lắc đầu cười, tên này đúng là nói một đằng làm một nẻo.
.
.
.
Miêu Vũ cứ bước đi thật
nhanh, bỗng nghe thấy tiếng hét thất thanh vang lên. Đây chẳng phải
tiếng của Linh hay sao? Trong lòng dâng trào một cỗ lo lắng kịch liệt,
cậu vội vàng chạy đến nơi có âm thanh vang vọng đó. Linh, cậu nhất định
không thể xảy ra chuyện gì, không thể!
Vừa đến con sông, trước
mắt Miêu Vũ là một cột sáng cao rực rỡ, màu trắng buốt uy nghiêm. Giữa
cột sang một thân ảnh đứng ngay đó. Mái tóc dài từ đen chuyển thành vàng rực rỡ tung lên cao, đôi mắt đỏ càng them nét tà mị nhưng lại vô hồn.
Lúc này cậu nhận ra cả đám miêu tinh nằm chết bê bết máu xung quanh.
Miêu Vũ thất thần, đây không phải những con vật phục vụ dưới trướng của
mẹ cậu hay sao?
Ngước mắt lên nhìn, dáng đứng như kia chỉ nhind
qua cũng có thể biết đó chính là Nhã Linh. Khuôn mặt nhí nhảnh không
còn, thay vào đó là sự lạnh lùng vô cảm liếc nhìn Miêu Vũ.
“Linh… rốt cuộc… cậu là ai?”
Trong lòng cảm thấy càng ngày càng lo lắng bội phần, cậu có linh cảm không hay về chuyện này.
Nhã Linh liếc nhìn Miêu Vũ, đôi mắt đỏ như kinh ngạc, rồi hiện lên tia hận ý. Trong kẽ răng rít lên thành tiếng.
- Kalen...
Tiếng nói « Kalen » vừa thoát ra khỏi miệng Nhã Linh, trên tay lập tức
hiện lên một thanh gươm vàng tỏa ra ngọn lửa vàng rực chết chóc, lao đến thật nhanh đến chỗ Miêu Vũ.
- Ta phải giết ngươi!!!
Miêu Vũ kinh ngạc, rất nhanh nhẹn né được một đòn. Giờ mới thấy bài huấn luyện của Phong cũng thật hữu ích. Cậu lập tức nhận ra vấn đề, người
kia đã không còn là Linh trước kia rồi. Linh thù hận nhìn về phía Miêu
Vũ, nhưng cậu nhận ra, trong đôi mắt đỏ của nhỏ có chứa sự đau đớn cùng
tuyệt vọng, thê lương. Đôi mắt đỏ ấy, lại khiến cậu đau.
Do quá
chú tâm vào đôi mắt mà Miêu Vũ lại không nhận ra Linh đã xoay người lao
thật nhanh về phía cậu. Khoảnh khắc cứ ngỡ như thanh gươm kia sẽ đâm
ngay nơi tim mình, một thân ảnh vụt đến ngay phía sau giữ lấy tay Linh
lại. Một thiếu niên tóc vàng rực.
- Không xong rồi, con bé mất kiểm soát rồi!
Thiếu niên hoảng hồn hét lên. Miêu Vũ đang trong tư thế ngã xuống thì được một nữ nhân đỡ lấy.
- Thiếu chủ, không sao chứ?
- Kinali?
Kinali gật đầu, vừa vặn một nam nhân tóc đen tuyền cùng đôi mắt xanh lá cây đầy mị lực lao vụt đến, liền hô thần chú. Một nam nhân khác mái tóc hạt dẻ, đôi mắt tím như ngọc thạch liền niệm một cái thật nhẹ vào trán
Linh như đẩy thần chú lại.
Tựa dài như thế kỉ, Linh gào thét đau đớn như dã thú, ra sức dãy dụa khiến cho cả ba nam nhân kia ngã văng ra.
- Không... không có tác dụng? – Fye (nam nhân tóc đen) hoảng hồn. Không thể ngờ sức mạnh này của con bé đã lớn đến như vậy.
Miêu Vũ thất thần, Linh càng trở nên hung tợn, nhìn thấy cậu liền nghiến răng một cái hét lên.
- KALEN! TẠI SAO??
Không tự chủ bản thân lại chuẩn bị nhào đến đâm kiếm vào Miêu Vũ. Cậu
khẽ nắm chặt tay vòng thật nhanh ra đằng sau Linh, xoay đầu cô lại, đôi
mắt xanh biếc kiên định nhìn vào đôi mắt đỏ rực như lửa hận.
- Linh... bình tĩnh lại... tớ là Vũ, không phải Kalen.
Đối diện với đôi mắt xanh biếc xinh đẹp như bầu trời, phía mắt Linh
bỗng rơi nước mắt, ngọn lửa xung quanh tựa như biến mất, thanh kiếm
trong tay cũng tan biến đi rất nhanh. Nhắm mắt lại, cả thân thể đổ lên
người Miêu Vũ. Tuy nhiên, nước mắt, vẫn rơi không ngừng.