Đôi lời tác giả: Rất xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này, căn bản tác giả quên mất mật khẩu vào, hôm nay mới vào nick lại để viết truyện, mong
mọi người thông cảm nha!******************************
Nhã Linh rón rén ngó đầu ra khỏi tảng đá gần đấy, lập tức nhỏ nhìn thấy
một thân ảnh tựa ngay vào tảng đá đó. Ý... đôi tai này...
- Tớ thấy cậu rồi.
Giọng nói trầm thấp vang lên khiến Nhã Linh giật bắn vội vàng ngồi thụp xuống. Mặt nhỏ đỏ bừng, ôi trời ơi, sao... sao Miêu Vũ lại tắm vào giờ
này chứ??
Dãy tắm của nam và nữ chỉ cách nhay bằng một dải đá dài, có chiều cao khoảng 2 mét, nhưng có tảng cao tảng thấp nên vẫn
dễ dàng nhìn thấy nếu cố rón sang (đây là phòng tắm dành cho trẻ em
ngoài trời nhé).
Nhã Linh gắt gao thầm rủa người nào đó lại tạo ra cái bức ngăn mà như không thế này.
- Cậu ổn chứ?
Một lần nữa Miêu Vũ lên tiếng khiến nhỏ bị lôi ra khỏi mớ suy nghĩ lung tung, Nhã Linh vội dựa sát vào tảng đá, một tay che đi phần sẹo trên
vai, ngượng ngùng đáp.
- Tớ... tớ ổn.
- À... ừ.
Cả hai lại chìm trong im lặng, im lặng. Chỉ nghe đâu tiếng rả rích của nước chảy.
Một bóng hình nào đó đừng ngay trên cành cây gần đấy, dáng người thanh
mảnh dễ nhận ra đây là một nữ nhân, khóe môi nhếch lên tia gian xảo.
”Hay là... mình phá đám một chút nhỉ?”
Đưa bàn tay lên ngang đầu, lẩm nhẩm thật nhẹ thần chú.
Nhã Linh đang lim dim mắt hưởng thụ hơi ấm từ nước, định lên tiếng bắt
chuyện với Miêu Vũ, nhưng mà... hình như có gì đó không ổn. Chân nhỏ cảm giác như tê cứng lại, và có cái gì đó đang kéo nhỏ xuống, mặt nước đang yên lặng bỗng hiện một dòng xoáy lớn.
- Aaaaaa..... Vũ Vũ... Vũ Vũ....
Nhã Linh sợ hãi hét lên, tay bám chặt vào tảng đá.
Miêu Vũ ngay bên cạnh vừa nghe tiếng, lập tức đứng dậy quay lên thì
nhìn thấy khuôn mặt thảm khốc đến thê thảm của Nhã Linh, cậu nhìn lại
phía sau thì chân của nhỏ đang bị kẹt giữa dòng xoáy nước. Không xong
rồi, nếu bị chìm xuống, Nhã Linh có khả năng sẽ chết đuối mất!
Rất nhanh chóng, Miêu Vũ nhảy sang phần hồ tắm phía Nhã Linh, đưa tay ôm lấy bụng nhỏ ra sức kéo.
- Cố lên, một chút nữa.
- A... không... đau... tớ đau....
Nhã Linh kêu thé lên, nước mắt tuôn ra lã chã. Miêu Vũ hơi nhíu mày, rồi
cúi xuống nơi kẹt chân của nhỏ. Đó là một dòng xoáy nước cuộn lại như
sợi dây cuốn chặt lấy cổ chân Nhã Linh, cổ chân ấy đã có vết hằn đỏ tấy
lên. Đôi mắt xanh lam ánh lên tia hung tợn, Miêu Vũ dường như mất tự chủ liền mặc cho dòng nước đó sắc như con dao, cậu vẫn đưa tay vào phá tan
chúng. Dù có nhanh nhẹn đến mấy nhưng tay Miêu Vũ vẫn không tránh khỏi
vài vết xước trên tay, máu chảy lênh láng nhưng khá ít nên tan rất
nhanh. Xoáy nước đó cũng từ đó mà biến mất.
Nhã Linh cảm nhận được chân mình không còn như vừa rồi, liền thả lỏng cơ thể, mồ hôi rơi đầm đìa, khuôn mặt có chút tím tái.
- Cậu ổn chứ? - Miêu Vũ khẽ lau nhẹ làn nước trên trán nhỏ, ân cần hỏi.
- Ừm... cảm ơn.... Tớ ổn mà. - Nhã Linh cười cười.
Xẹt xẹt....
”Vilila, em ổn chứ?”
”A... rất ổn mà...”
Cứ như một đoạn ký ức nhỏ rơi vào trong đầu cả hai, hai đôi mắt một đỏ
một xanh đối nhau chằm chằm, tựa như vừa nhìn thấy cùng một thứ vậy.
Đôi mắt xanh lam có chút lúng túng của Miêu Vũ bất ngờ nhìn lên vai Nhã Linh... cậu nhíu mày lại, vết sẹo??
- A... Vũ Vũ... tớ nghĩ... cậu đừng nên nhìn nữa....
Nhã Linh đỏ mặt tía tai, lúc này Miêu Vũ cũng bắt đầu nhận ra tình cảnh của cả hai. Ôi mèng... đang ở trong phòng tắm đấy!!!
- A... xin lỗi... - Miêu Vũ giật mình vội quay đi.
- Vậy... vậy tớ lên trước, đừng... đừng có quay lại đấy...
- Ừ... ừ...
Thấp thoáng nhìn qua, Miêu Vũ vẫn nhận ra một vết sẹo dài trên lưng Nhã Linh. Nhưng tại sao, tim cậu lại nhói như vậy?