Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 10: Dã ngoại (2)




- Xem nào, sổ ghi nè, hai bộ quần áo nè, bút nè, mũ nè, áo khoác nè, nước nè, ô nè. Hm... ok, vậy thôi! Nhã Linh hào hứng nhét hết đống đồ vào trong chiếc balo con con có hình một con mèo nâu, tâm trạng vô cùng tốt.

- Woa, mai chị đi dã ngoại sao? - Khoai Tây Chiên cao hứng.

- Ừ, haha. Mấy đứa ở nhà trông nhà nhé!

- Này, đi thì cấm không quên học bài. - Dưa Hấu lừ lừ đưa cả đống sách nâng cao làm Nhã Linh há mồm không nói lên lời.

- Trên núi thì không sạch sẽ đâu, mang thêm đồ bảo hộ đi chị. - Bim Bim nhíu mày, càm đến cái bộ quần áo vừa to vừa nặng khiến Nhã Linh xanh mặt. Đấy hình như là quần áo leo núi Hi-ma-lay-a kỉ lục của ba cô đúng không? Cái này nha....

- Mấy đứa hôm nay lạ thật đấy, chỉ đi chơi thôi, cần gì phải lằng nhằng thế. - Nhã Linh méo mồm, vội vàng khoác áo rồi vác balo lên vai.

- Linh, có bạn gọi em này!

Tiếng nói quen thuộc từ Kim Hoàng Phong vang lên tận phòng. Nhã Linh "vâng" một tiếng rõ to rồi vẫy vẫy tay chạy xuống.

- Chị đi nhé!

Nhìn bóng lưng nhỏ bé khuất dần dưới cầu thang, ba con vật chỉ biết thở dài, không khí ngày càng não nề u ám.

- Ủa? Phòng này sao lắm ruồi vậy ta? Chẹp chẹp, chắc nhờ ai đó rồi...

Giọng nói đậm chất mỉa mai của Kim Hoàng Phong phát ra từ cửa. Khoai Tây Chiên vừa nghe xém ngã lăn nhào, liền trừng mắt.

- Không nói không ai bảo ngươi bị câm đâu!

-....-

- Này, sao không nói gì? Mọi khi ngươi phản bác kinh lắm mà!

-.....- Kim Hoàng Phong đăm chiêu nhìn Khoai Tây Chiên làm chàng sư tử nhà ta nổi nóng.

- Nha, cái miệng ngươi bị liệt rồi hả?

- Chậc, ta không nói có ai bảo ta câm đâu. - Kim Hoàng Phong nhún vai.

Khoai Tây Chiên cứng họng không nói ra câu, ủy khuất nhìn phía nàng ngự tỷ với bộ lông vàng óng.

- Kilani, đòi công bằng cho tớ!

- Phong đại ca nói không sai.

-....- a!! hai ngươi bắt nạt ta!!

Khoai Tây Chiên tự chìm đắm trong thế giới màu xám xịt ngồi trồng nấm.

Kim Hoàng Phong cười ha hả, rồi tự nhiên nói.

- Muốn gặp mặt cậu bạn rủ Linh Linh không?

Đôi mắt xanh lá của cậu mèo đen Dưa Hấu có chút chuyển động.

- Cậu ta làm sao?

- Nhìn đi.

Kim Hoàng Phong nhếch đôi môi tà mị đầy ẩn ý, đi đến cửa ban công kéo chiếc rèm tím nhạt ra. Một tiếng rạt vừa phát ra, ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng. Cả bốn "người" cùng đứng nhìn, Nhã Linh đang vẫy tay một ai đó, cười nói rất vui vẻ. Sau đó, hai đứa trẻ 14 tuổi cùng nhau bước đi trên con đường dài dưới nắng hồng.

- Thế nào? Vẫn đi chứ?

Kim Hoàng Phong khoanh hai tay vào nhau, dựa đầu nhẹ trên thành cửa sổ, vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng không để ý) cất giọng thanh bạc.

- Vẫn đi... nhưng tôi không nghĩ sẽ làm theo lời bà ấy, được chứ Kilani, Fye?

- Không phản đối.

.

.

.

Nhã Linh đi cạnh Miêu Vũ gắt gao nhịn cười. Này nha, khuôn mặt mèo của cậu ta bình thường đã đủ cho nhỏ mắc cười rồi, bây giờ Miêu Vũ đội thêm cái mũ thể thao, mà vấn đề cái mũ lại phồng to bằng cái đầu cậu ấy, ôi mèng ơi... nhỏ sắp không nhịn được rồi.

Miêu Vũ kì quái nhìn biểu cảm của Nhã Linh.

- Cậu sao thế?

- Hự... không sao... hự hự.... (sắp cười như điên rồi).

Miêu Vũ hơi nhíu mày một chút rồi đi trước. Thật ra chuyện này với cậu không phải là lạ, lần nào gặp cậu thì Nhã Linh biểu cảm rất hài hước. Đa phần là giật mình, rồi ánh mắt giống cưng nựng mèo, đại khái là nhỏ như... không coi cậu là người.

Cả hai cứ đi cùng nhau, không biết rằng, ánh mắt nào đó đang nhìn chăm chú.