Nhưng Chu Tĩnh Vũ vỗ mặt bàn,lớn lối nói: “Huynh đệ của ta có cái gì dám hay không,thiên hạ tương lai cũng là của bổn cung,bổn cung muốn tặng người nào thì cho người đó.Có ai không ——”
“Thái tử điện hạ,thần đệ nhìn sắc trời cũng không còn sớm,không thể tiếp tục quấy rầy thái tử nghỉ ngơi,thần đệ xin cáo từ.” Mắt thấy khó thể khước từ,hắn vội vàng lấy cớ đứng dậy cáo từ.
Nhìn dáng dấp hôm nay xem ra hôm nay không điều tra được gì,Chu Tĩnh Vũ rõ ràng muốn chuốc say hắn để nói ra lời thật.
“Tam đệ vội vã đi làm gì,huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp,hôm nay hãy không say không về.” Chu Tĩnh Vũ mượn giọng say mạnh mẽ đề nghị.
“Thần đệ tửu lượng không cao,hơn nữa vết thương trên người còn chưa khỏe hẳn sợ rằng không thể theo điện hạ tận hứng.” Hắn vịn trán giả bộ dáng vẻ không thể uống tiếp.
Bọn họ vừa tới cửa đã bị thị vệ canh giữ ở hai bên ngăn cản,khí ma mơ hồ không còn kiên nhẫn lạnh lùng quét qua thị vệ,trên trán nổi lên gân xanh,mắt thấy sắp bùng phát.
Chu Tĩnh Vũ rõ ràng không tin,đuổi theo trên tay còn cầm lấy chén rượu”Không phải đâu,tam đệ,bổn cung nhớ tửu lượng của đệ trước giờ không kém mà,đệ sao lại khước từ,chẳng lẽ xem thường bổn cung?”
Khí ma thủy chung không lên tiếng đưa tay cầm lấy chén rượu “Ta uống thay hắn,vết thương trên người tam điện hạ quả thật chưa lành,thật sự không nên uống quá nhiều rượu.” Nói xong y ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Hiện tại không chỉ có Chu Tĩnh Vũ ngay cả Chu Tĩnh Thần cũng trợn mắt hốc mồm nhìn y.Đây là lần đầu tiên nghe được khí ma tích chữ như vàng một hơi nói nhiều lời như thế.
Nhưng càng làm hắn ngạc nhiên là cảnh tượng tiếp theo,khí ma trực tiếp cầm lấy bầu rượu trên bàn bắt đầu rót vào miệng,đây là loại rượu nếp được ủ lâu năm rất nóng,người bình thường nếu uống ba chén xuống bụng rất nhanh không chịu nổi nhưng y vừa cầm lấy liền không chần chừ….bắt đầu rót
Thời gian không tới nửa nén hương,y đem rượu trong bầu uống không thừa một giọt,hướng về phía Chu Tĩnh Vũ nói: “Đa tạ thái tử chiêu đãi.”
Người đầu tiên khôi phục là Chu Tĩnh Thần,hắn lập tức tỏ vẻ cùng Chu Tĩnh Vũ: “Đầu thần đệ quả thật có chút choáng váng rồi,mặc dù biết đại hoàng rất vui lòng chiêu đãi hoàng đệ ngủ lại nhưng vị bằng hữu của thần đệ không quen ở lại trong cung,vẫn là thần đệ cùng y trở về phủ nghỉ ngơi thôi.”
Bởi vì lần trước hành động ám sát ở Thượng Thư phủ bị thất bại,Chu Tĩnh Vũ vốn có phần kiêng kỵ với cao nhân bên cạnh Chu Tĩnh Thần,hôm nay nhìn khí ma mặt không đổi sắc uống cạn hai bầu Ngọc Tỉnh,càng thêm khẳng định lai lịch người kia không đơn giản.
Dừng một chút,hắn mở miệng nói: “Đã như vậy,bổn cung sẽ không giữ đệ trên đường nhớ cẩn thận.”
“Đa tạ đại hoàng huynh.” Chu Tĩnh Thần giả bộ có phần say để mặc khí ma đỡ ra khỏi Đông cung.
Từ Đông cung trở lại phủ Tam hoàng tử,sắc trời âm u,Chu Tĩnh Thần cảm thấy sống lưng bầy nhầy,hướng về phía gương đồng mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm.
Đem ngọc phiến vứt qua một bên,hắn nâng lên chung trà nóng, thở dài nói: “Chuyến đi lần này đúng là uổng công.”
May có đưa theo khí ma,nếu không hắn nhất định không thể thuận lợi thoát thân.
“Thái tử bất quá cũng chỉ như thế.” Khí ma khôi phục mái tóc tóc trắng,ngồi nghiêng trên xà nhà,một chân tự nhiên để rũ xuống.
Ngày thường bộ dáng lòe loẹt còn có lòng muốn diệt trừ những huynh đệ khác để bảo đảm đường lên ngôi vị sẽ không có thay đổi.Nếu không phải ngại quan hệ cùng Chu Tĩnh Thần,y đã sớm đưa thái tử xuống đất gặp Diêm La Vương.
Nói lại Chu Tĩnh Thần vẫn thuận mắt hơn một chút ——
Mặc dù có tâm kế nhưng ít ra ngươi không phạm ta,ta không phạm người,điểm này rất giống y,cả hai ở chung một chỗ cũng rất thoải mái.
“Tóm lại đa tạ ngươi vừa giúp ta uống thay rượu.” Vừa nói vừa cởi xuống y phục ẩm ướt,hắn bây giờ còn chưa hoảng hồn.”Bất quá tưởng lượng ngươi thật không phải hạng thường.”
“Loài người chính là loài người,chỉ chút tài mọn mà cũng ngạc nhiên.”
Vừa nói tay y chỉ hướng lên trời,đầu ngón tay bắt đầu có hơi nước mùi vị rượu Ngọc Tĩnh bắt đầu tràn ngập.
Mới vừa rồi y đem rượu uống xong khóa tại một nơi trong thân thể,bởi vậy mới uống thế nào cũng không say,y không phải là tửu ma,không có khả năng ngàn chén không say nhưng chút ít thủ đoạn vẫn có.
Không để ý đánh ra chiêu này,Chu Tĩnh Thần trên mặt trừ ngạc nhiên vẫn là ngạc nhiên,hắn không nhịn được bắt lấy bàn tay khí ma tò mò nghiên cứu,nghiễm nhiên quên việc bản thân hiện đại vẫn để trần nửa người trên.
Bởi vì Chu Tĩnh Thần quanh năm tập võ,thân thể không hề nhu nhược như mấy công tử khác,da thịt bóng loáng dưới ánh trăng như được thoa lên một lớp mật vô cùng mê người.
Khí ma thoáng cái nhìn ngây dại.
Ở trong tình trạng xung quanh tràn ngập mùi rượu,y cảm thấy dường như bản thân cũng đã say.Mà màn đó đã rơi vào trong mắt quản gia Chu Tĩnh Thần càng chứng thật chuyện “Gian tình” của hai người.
Từ đó về sau bất luận Chu Tĩnh Thần làm gì trong phủ cũng cảm thấy có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm,mặc dù cảm thấy có chút quái dị nhưng hắn không hỏi nhiều.
Về mặt khác không biết có phải vì khí ma giúp hắn thay đổi số mệnh,hắn cảm thấy phụ hoàng đối với hắn ngày một sủng ái,cách ba ngày năm ngày lại triệu kiến hắn,mấy lần tiến cung thỉnh thoảng gặp phải đại hoàng huynh,thái tử nhìn thấy hắn cũng không có động tĩnh gì.
Hắn đương nhiên cẩn thận không phân tâm,ở trước mặt đối phương làm bộ như không hiểu,còn có ý chờ thân thể phụ hoàng khá hơn sẽ dạo chơi thiên hạ làm hoàng tử nhàn hạ.
Ngày này,Chu Tĩnh Thần tâm tình vô cùng tồi tệ,ai tới cũng không muốn gặp chỉ nhốt bản thân trong phòng hướng về phía bức họa mỹ nữ ngẩn người, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tự nói.
Diện mạo nữ nhân trong bức họa cùng Chu Tĩnh Thần có mấy phần tương tự,búi tóc,mi mục như họa,mặc một thân cung trang lam nhạt nhìn thoáng ra phong tình vạn chủng.
Khí ma nằm nghiêng trên giường đột nhiên lên tiếng”Mẫu phi ngươi là một mỹ nhân.” Làm hắn giật mình.
“Làm sao ngươi biết nàng là mẫu phi ta?” Hắn quay đầu lạiđôi tròng mắt đen đỏ rừng rực giống như chú thỏ con.