Edit:Tieumanulk
Bỗng nhiên có một lão hán đeo giỏ làm bằng trúc từ bên cạnh hắn đi qua,mã nhi một trận cuồng loạn,lão hắn bị dọa sợ đến cả người cùng giỏ té ngã trên đất.
“Lão bá,ngươi không sao chớ?” Hắn vội vàng tung mình xuống ngựa,đưa tay đỡ lão hán.
“Không có chuyện gì không có chuyện gì......” Ông lão té trên mặt đất,ôm bắp chân yếu ớt rên rỉ.
“Cho ta xem vết thương chân ông.”
Hắn vẫn không yên lòng khom lưng muốn nhìn chân lão hán,nhưng nhãn tiêm vừa lúc nhìn thấy trong tay ông ta cầm một thanh chủy thủ,hắn hét lớn một tiếng lập tức lắc mình hướng phải trốn đi.
Lão hán ngẩng đầu lên,trừ mái tóc bạc trắng bên ngoài ra trên mặt một chút nếp nhăn cũng không có,nhìn ánh mắt của hắn đằng đằng sát khí,quanh thân tỏa ra cảm giác bị áp bách biểu hiện hắn là một cao thủ.
Mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống,hắn bất giác lui về sau.
“Nạp mạng đi.” Thích khách giơ lên chủy thủ hướng trước ngực hắn đâm tới.
“Nằm mơ.” Một cước đá hướng chủy thủ,hắn lập tức xoay người lên ngựa.
Nhưng thích khách nào chịu bỏ qua cho hắn,cầm chủy thủ ghim lên mông ngựa,mã nhi bị thương cuồng kêu không ngừng, máu chảy trên đất,chỉ chạy mấy bước liền té trên mặt đất.
Chu Tĩnh Thần chỉ đành phải chạy về phía trước,hoảng hốt chạy loạn,đợi đến lúc phát hiện trước mắt đã là tử lộ,bên cạnh ba mặt đều là tường cao,còn lối ra duy nhất bị thích khách phá hỏng.
Thích khách thì ra không chỉ một người,sau đó một đámhắc y nhân liên tiếp xuất hiện ở đầu hẻm,mọi người thân thủ mạnh mẽ, hắn mặc dù công phu cũng không tệ nhưng hai tay làm sao địch lại bốn,trên người cũng bị chém mấy nhát.
Nói đến cũng thật kỳ quái,đao kiếm chém vào trên người tuyệt không đau,ngược lại còn bị dội trở lại.
Hắn lúc này mới nhớ tới,bạch châu trên cổ có công hiệu hộ thân!
Không được,cho dù có vật hộ thân cũng không thể mặc người giết ——
Một bên ứng phó thích khách,Chu Tĩnh Thần hô hấp ngày càng dồn dập,trong lòng tức giận mắng,sớm biết thể để khí ma đi cùng thì đã có thể tránh được kiếp này.
“Lần trước không lấy được mạng ngươi,lần này diêm vương gia cũng không thể nào cứu được ngươi.” Thích khách cuồng nộ gian ác giơ lên chủy thủ đâm về ***g ngực của hắn.
“......” Chu Tĩnh Thần theo bản năng đưa tay ngăn chặn,trong lúc tránh né quên mất phía sau là vách tường,cái ót nặng nề đụng vào.
“Ầm ——”
Sau khi vang lên một tiếng,đầu hắn đau như muốn vỡ tung,mắt nổ đom đóm ngã ngồi trên mặt đất,làm sao cũng đứng không nổi.
“Càn rỡ!” Một đạo thân ảnh mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống,hét lớn một tiếng,tiếp theo tung một chưởng đẩy lui đám thích khách.
“Khí ma......” Ôm lấy phần sau cổ,hắn dùng hết sức giương mắt nhìn người trước mắt.
“Bổn tôn hôm nay muốn đại khai sát giới.” Khí ma xoay đầu lại,mái tóc trắng tung bay trong gió,trong đôi mắt xanh cũng lóe lên sát ý.
“May ngươi đến kịp a......”
Biết có có y bên cạnh Chu Tĩnh Thần cũng an tâm hơn,cũng kiên trì không được nữa,trước mắt tối sầm ngất đi.
Khi Chu Tĩnh Thần lần nữa tỉnh lại trời đã sáng choang,nằm ở trong phòng,trên người đang đắp áo ngủ bằng gấm,nhưng bên cạnh một bóng người cũng không có.
Sờ sờ cái ót,không hề có chút đau đớn giống như ngày hôm qua bị ám sát bất quá chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Khí ma!” Nhớ được trước lúc té xỉu khí ma đang ở bên cạnh hắn.
Ngay cả gọi mấy tiếng cũng không người nào đáp lại,tim của hắn trong nháy mắt lạnh thấu.Chẳng lẽ khí ma xảy ra chuyện?
Sẽ không,khí ma không phải người phàm,hơn nữa thực lực với thực lực của y mấy người kia căn bản không phải đối thủ,như vậy y đi đâu rồi?
“Điện hạ,ngài không có sao chứ?” Cửa đột nhiên xuất hiện vẻ thân ảnh quen thuộc,quản gia bước nhanh tiến vào.
“Ta không sao.” Hắn nghiêm mặt trả lời.
“Lần này may nhờ có Nghịch công tử,nếu không lão nô thật sợ sẽ không còn được gặp lại điện hạ rồi.” Quản gia quỳ rạp xuống bên chân hắn,nước mắt ràng rụa.
“Có lời gì đứng lên hẳn nói.” Hắn vội vàng nói.
“Để cho điện hạ sợ hãi là tội của lão nô,ta đáng lý nên phái thêm một ít nhân thủ bảo vệ an toàn cho điện hạ.”
“Chuyện này không liên quan đến lão,là ta vội vả tiến thăm hỏi phụ hoàng mới một người thị vệ cũng không mang theo.” Hắn nhướng mày phất tay một không muốn ông ta tiếp tục tự trách.”Ông biết nghịch công tử ở đâu không?”
“Nghịch công tử trở lại liền đến chỗ kia.” Ngón tay quản gia đồng thời chỉ hướng ôn tuyền,muốn nói lại thôi.”Bất quá......”
“Bất quá cái gì?” Chu Tĩnh Thần không nhịn được thúc giục.
“Nghịch công tử cả người đều là máu,không biết là củ thích khách hay của y?”
“Ngươi không có hỏi y sao?”
“Nghịch công tử làm sao để ý tới lão nô,chưa nói hai lời đã bỏ đi.”
“Bước đi thế nào? Có hay không bình thường?”
“Thế thì không có gì lạ.”
Nghe vậy,Chu Tĩnh Thần yên tâm hơn,phất tay để cho quản gia lui ra.Khí ma từ trước đến giờ ưa sạch sẽ,chắc là trong lúc đánh nhau trên người dính vết máu khó ngửi nên mới đi tắm rửa.
Thật là không có nghĩa khí,rõ ràng biết hắn cũng thích ngâm Ôn Tuyền mà đi không chịu đem theo hắn.
………..
Hồ tắm rộng đến có thể dung nạp hơn mười người bao phủ tầng tầng sương mù,không nhìn thấy được cảnh tượng trong ao.
Chu Tĩnh Thần đi tới bên cạnh ao,gọi mấy tiếng nhưng không có ai đáp lại,không thể làm gì khác hơn tiếp tục đi về phía trước,hi vọng thấy người mình muốn tìm.
“Rầm ——”
Tiếng nước chảy vang lên,chân mày khóa chặc rốt cục giãn ra,trên mặt cũng nhiễm nụ cười.
“Khí ma, ra đi.” Hắn đứng ở trong nước,nhìn mặt nước không chút gợn sóng.
Màn trước mắt này rất giống lần đầu bọn họ gặp nhau cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu,bất đồng duy nhất chính là hắn không còn sợ hãi khí ma xuất hiện.
“Đầu không còn đau nữa sao?” Chìm ở đáy ao khí ma di động lên trên,bích mâu chăm chú theo dõi hắn.
“Đã sớm không đau.”
“Không đau là tốt rồi.” Khí ma ngôn từ ngắn gọn,lời quan tâm chỉ nói đến đây.
“Ngươi không sao chứ?” Thấy không rõ thân thể dưới nước của khí ma,Chu Tĩnh Thần ân cần hỏi.
“Ngươi nhìn bổn tôn giống như xảy ra chuyện lắm hử?”
Khí ma đột nhiên từ trong nước đứng lên,vươn người đứng ở trên mặt nước,hào phóng để lộ thân thể của mình.
“Quả thật không giống có gì......” Chu Tĩnh Thần si ngốc ngắm nhìny.
Hắn còn nhớ rõ mình lần đầu tiên có ham muốn với khí ma cũng xảy ra tại Ôn Tuyền,khi đó chỉ cảm thấy khí ma rất đẹp,đẹp đến người ta quên mất giới tính của y,trầm mê dưới mị lực của y.Sau lại bản thân trúng xuân dược,khí ma nguyện ý giúp hắn giải độc,lúc đó thật ra hắn mừng thầm,nào biết cuối cùng bị áp chính là mình...... Bất quá nhớ mang máng vóc người cường tráng khi vuốt ve tư vị tuyệt vời đến cỡ nào......
Chỉ nghĩ thôi hắn không khỏi xuẩn xuẩn dục động,nghĩ đưa tay đi sờ.
Chẳng qua đối phương là khí ma,hơn nữa trước đó có kinh nghiệm đau thắt lưng khiến hắn không nhịn được không chịu nổi.
“Thích bổn tôn vậy sao?” Khí ma chuyển qua trước mặt hắn,từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn.
Mái tóc dài màu trắng rũ lên trên mặt hắn,làm cho mặt của hắn ngứa,tâm cũng ngứa giống như mèo vờn vậy đó.
“Ban ngày ban mặt còn không chịu mặc xiêm y.” Khuôn mặt bất thình lình đỏ lên,hắn vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp.
Tim đập thật nhanh,trong thân thể tựa như có một con dã thú điên cuồng gào thét,hắn sắp khống chế không được mình rồi.
“Bổn tôn chưa từng nghe nói tắm rửa cũng phải mặc xiêm y ma.” Khí ma cảm thấy buồn cười,đem phản ứng của Chu Tĩnh Thần thu vào đáy mắt,rất hài lòng bộ dạng không được tự nhiên kia,ít nhất điều này đại biểu Chu Tĩnh Thần cũng không phải không có chút cảm giác với y.
Y thừa nhận bản thân hấp dẫn đối phương,hiệu quả cũng không tồi.
“Nếu đã tắm xong thì đi ra đi.” Hắn cảm giác đỉnh đầu mình sắp bốc khói đến nơi.
“Còn sớm lắm,bổn tôn muốn đem mùi máu tươi trên người tẩy hết đi.” Nói xong,khí ma một lần nữa nhảy vào trong ao,bọt nước theo đó văng lên trên người hắn,xiêm y vốn đã ẩm hiện tại dường như ướt đẫm,trong suốt dán chặc ở trên người,nhưng hắn hoàn toàn không biết.