Theo tin tức lúc trước ma cà rồng định cư ở Hoa Quốc truyền về, bảo vật kia vẫn được bảo tồn ở trên Thanh Nham Sơn.
Thanh Nham Sơn thuộc vào phía bắc Giang Thị, thế núi cao ngất dốc đứng, cây rừng tươi tốt, chỗ đỉnh núi lại bao phủ bên trong một mảnh mây mù nhiều năm không tan.
Bởi vậy ít có người biết ở trên đỉnh Thanh Nham Sơn tọa lạc một quần thể kiến trúc không lớn không nhỏ, Hoa Thanh Phái truyền thừa hơn ngàn năm chính là ẩn cư ở đây.
Đương nhiên, thuận theo thế giới dưới chân núi hiện tại càng ngày càng phồn hoa, "cám dỗ" càng ngày càng nhiều, những người ẩn cư này hiển nhiên cũng giảm đi.
Lúc này ở chính điện của Hoa Thanh Phái, gần mười người hoặc đứng, hoặc ngồi ở trong đại sảnh rộng rãi, uy nghiêm.
Một cô gái xinh đẹp đột nhiên đứng dậy, dùng giọng nói trong trẻo, gấp gáp nói: "Chắc chắn là cái quỷ hút máu kia đã lén trộm sách của tôi! Khoảng thời gian đó tôi chỉ cùng hắn giao đấu!"
Giang Chiếu Nguyệt ở đối diện không chút khách sáo mà bĩu môi, nói: "Ai bảo bản thân cô không xem chừng sách cẩn thận?"
Cô gái, cũng chính là Lưu Sương bị trộm mất sách càng thêm tức giận, ánh mắt trừng cô gái đối diện một cái, gần như muốn phun lửa: "Là đối phương vô sỉ, lén lén lút lút!" Rõ ràng lúc đó bị cô đánh cho tè ra quần.
Giang Chiếu Nguyệt: "Cô qua loa, sơ ý cũng là sự thật."
"Cô," Lưu Sương nói không lại đối phương, phun ra phương pháp đối phó trước sau như một, "Có phải là cô muốn đánh nhau hay không?!"
Giang Chiếu Nguyệt: "Đánh thì đánh, há sợ cô sao?" Cho rằng Phái Cắt Giấy của cô vô dụng sao?
Mắt thấy hai người một lời không hợp sẽ ra ngoài đánh một trận, Phong Tiêu Tiêu ở bên cạnh quan sát lúc này mới mở miệng ngăn cản, cười tiến lên giảng hòa: "Chiếu Nguyệt, đừng so đo với cô ấy, hẳn là Chưởng Môn đã xử phạt cô ấy rồi."
Sự thật cũng chính là như vậy, Lưu Sương là đệ tử đích truyền của chưởng môn Hoa Thanh Phái, ngay từ lúc lúc ban đầu phát hiện không thể xuyên sách, sau khi để mất sách đã bị chưởng môn sư phụ trừng phạt.
Không thể vào trong sách tìm sư huynh, Lưu Sương so với Giang Chiếu Nguyệt, Phong Tiêu Tiêu còn thất vọng hơn, thời điểm biên soạn nội dung cốt truyện cô vẫn vẫn chưa có chủ ý, kết quả không phần của cô. Nhất thời trở nên chán nản.
Ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Phong Tiêu Tiêu là Hàn Dịch Hề. Hàn Dịch Hề không tham gia màn đối thoại này. Tất cả lực chú ý của cô ta đều ở trên trao đổi của trưởng bối các phái ở một bên.
Cách thời điểm ba người các cô rời khỏi tiểu thuyết, ngồi ở chỗ này đã được một lúc.
Đừng nói Lạc Đinh không biết vì sao đột nhiên trở lại, ngay cả bản thân các cô cũng không rõ ràng lắm.
Sau khi sự việc phát sinh các cô mới vừa thuận lợi đưa Lục Thừa Tập tới nơi an toàn đã chuẩn bị —— Tác dụng giống với di vật mà Lão đổng sự trưởng Lục giao cho Lục Thừa Tập, có thể che dấu hơi thở. Mẹ Lục tương tự được sắp xếp ở trên một hòn đảo nhỏ.
Mấy người các cô lén thương lượng, cho rằng không thể lại để mặc Lục Thừa Tập và Lâm Lạc Đinh phá hư nội dung cốt truyện, tính toán đem một phần chân tướng của sự việc tiết lộ cho Lục Thừa Tập.
Cái gọi là chân tướng chính là thế giới bọn họ đang ở là một quyển sách, mà Lục Thừa Tập cần dựa theo nội dung cốt truyện sẵn có sinh hoạt ở thế giới trong sách, việc này có thể hỗ trợ duy trì sự ổn định của thế giới, tiện cho Lục Thừa Tập dưỡng thương. Kết quả các cô mới vừa nói xong, còn chưa kịp quan sát phản ứng của Lục Thừa Tập ba người đã bị thế giới ném ra.
Lẽ nào là vết thương củaLục Thừa Tập đã hoàn toàn khôi phục rồi?
Ngay tại lúc Hàn Dịch Hề âm thầm suy đoán, bỗng nhiên có người xuyên qua đình viện phía sau chính điện, chạy chậm tiến vào, không nén được vui vẻ, nói: "Chưởng môn, tiểu sư thúc tỉnh rồi!"
Bên trong đại sảnh rơi vào yên tĩnh. Mọi người đang trao đổi không hẹn mà cùng dừng cuộc nói chuyện lại, nam trung niên được gọi là chưởng môn lại kinh ngạc, vui mừng mà đứng lên, hỏi: "Thừa Tập tỉnh rồi?" Nói xong liền muốn đi qua nhìn xem.
Tên đệ tử Hoa Thanh Phái tiến vào báo tin kia nói: "Tiểu sư thúc đang theo các trưởng lão đi về phía chính điện bên này, ngay ở phía sau."
Chưởng môn quát lớn: "Cái này cũng quá hồ đồ rồi, nó vừa mới tỉnh......"
Nghiêm khắc mà nói Lục Thừa Tập không phải đồ đệ của chưởng môn, mà là bái sư với sư huynh của chưởng môn. Chỉ là vị sư huynh kia thường xuyên bế quan, trái lại là thời gian chưởng môn dạy Lục Thừa Tập còn nhiều hơn một chút, vì vậy tình cảm yêu thương của chưởng môn đối với Lục Thừa Tập cũng không kém hơn so với sư huynh của ông.
Nghe nói Lục Thừa Tập cuối cùng đã tỉnh lại, ông lập tức không thể kiềm chế muốn tự mình đi nhìn xem.
Có điều mục đích không thể thực hiện, trong đại sảnh bỗng nhiên xuất hiện hai vị khách không mời mà đến. Rõ ràng mang theo dòng máu người phương Tây, chính là đứng ở trung tâm đại sảnh, cho dù bị một đám người cảnh giác vây quanh, vẫn như cũ giữ dáng vẻ bình thản.
Hai người giống như là quan hệ phục tùng, một người trong đó mặc mặc âu phục quản gia đuôi én quý tộc, một người khác mặc trang phục thoải mái dễ dàng hoạt động, một cái nhấc tay, nhấc chân đều lộ ra một sự quý phái không tên.
Craig thay Lạc Đinh tiến lên giao tiếp với mọi người. Tay phải anh khẽ đặt trên ngực trái, hơi hơi cúi người hành lễ, dùng ngon ngữ Hoa Quốc lưu loát nói: "Gia tộc Silur, mạo muội ghé thăm."
Silur? Vương tộc ma cà rồng? Trong lòng vài vị lớn tuổi vang lên tiếng chuông cảnh giác.
Chưởng môn trấn an đám người xôn xao, bảo bốn người trẻ tuổi đứng ở phía cuối đám người, sắc mặt nghiêm túc tiến lên: "Hai vị đột nhiên đến thăm hỏi là vì việc gì."
Ô ngbỏ qua những lời chào hỏi dư thừa, đi thẳng vào vấn đề hỏi ra ý đồ đến, đối phương cũng đã trực tiếp xuất hiện ở đại sảnh nhà mình rồi, hiện tại cũng không phải là thời điểm khách sáo.
Lạc Đinh thu lại ánh mắt đánh giá, nhìn về phía đối phương.
Diện mạo trong hiện thực của hắn so với ở trong sách càng thêm đẹp đẽ, tóc đen mắt đỏ, làn da trắng nõn cùng đồng tử màu đỏ sậm thêm vào mấy phần diễm lệ.
Chưởng môn lúc này mới phát hiện thì ra chàng trai vương tử ma cà rồng hư hư thật thật này hình như là một người máu lai? Không phải là loại máu lai giữa huyết tộc và người thường kia, mà là đông tây kết hợp.
Nhưng việc này cũng không làm cho ông thả lỏng cảnh giác, bàn tay đặt ở phía sau bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lạc Đinh cong cong mi mắt, tầm mắt lướt qua bốn cô gái trẻ tuổi ở phía sau đám người. Ba trong bốn người đó đang dùng ánh mắt tự cho là khó hiểu tiến hành trao đổi.
Có lẽ là thấy mặt mũi của hắn cùng Lâm Lạc Đinh ở trong sách có vài phân tương tự, đang suy đoán thân phận của hắn? Lạc Đinh không chút để ý suy nghĩ, dùng ngôn ngữ Hoa Quốc cũng lưu loát tương tự nói: "Tôi tới tìm một người."
Hắn không lo lắng những người này ra tay.
Thiên phú không gian chưa nói là có sức chiến đấu mạnh cỡ nào, dùng để chạy trốn tuyệt đối là công cụ lợi hại độc nhất vô nhị. Đương nhiên, hắn không cảm thấy là bản thân sẽ rơi vào kết cục phải chạy trốn.
Chưởng môn hỏi: "Ai?"
Sau khi tầm mắt Lạc Đinh lướt qua mọi người, dừng lại ở một góc bí mật phía sau chính điện, ở đó có một cái cửa nhỏ dẫn tới khu sinh hoạt phía sau. Lúc này cửa nhỏ bị đẩy ra, mấy lão ông, lão bà thân thể cường tráng, tinh thần sáng láng, ánh mắt sáng tỏ nhìn quét lại đây.
Mấy người này chính là trưởng lão của Hoa Thanh Phái, bởi vì cảm nhận được bên trong tông môn nhà mình đột nhiên xuất hiện hai hơi thở mạnh mẽ, vội vàng tăng nhanh tốc độ tiến vào dò xét.
Phía sau mấy người chính là Lục Thừa Tập vừa mới thức tỉnh.
Lạc Đinh nhìn chăm chú vào hắn.
Không giống hắn, Lâm Lạc Đinh và Lạc Đinh chỉ là có vài phần tương tự, hơn nữa mấy phần này còn là kết quả sau khi huyết mạch cải tạo. Lục Thừa Tập trong sách, ngoài sách đều là dáng vẻ vốn có của cậu.
Có điều Lục Thừa Tập ở ngoài sách lớn tuổi hơn một chút. Chàng trai trẻ trong sách tuổi tác hơn hai mươi, trong anh tuấn mang theo ngây ngô, hiện tại lại hoàn toàn là tuấn mỹ của người đàn ông trưởng thành.
Cao lớn, đẹp trai, gợi cảm.
Thời điểm Lạc Đinh đang nhìn Lục Thừa Tập, Lục Thừa Tập cũng đang nhìn hắn. Đôi mắt đen đặc kia nhìn lại đây, so với sâu xa trong trí nhớ thì lạnh lẽo hơn rất nhiều.
"Lục Thừa Tập." Lạc Đinh thản nhiên gọi tên cậu.
Lục Thừa Tập nhấc chân, một vị trưởng lão ở bên cạnh trao đổi tin tức với chưởng môn xong thì vươn tay ngăn đón cậu, miễn cho cậu tới quá gần ma cà rồng sẽ có nguy hiểm, đến lúc đó bọn họ không kịp cứu trợ.
Lục Thừa Tập nói với chưởng môn và mọi người: "Hắn là tới tìm con." Rồi sau đó kiên định mà đi về phía Lạc Đinh.
Trưởng lão và chưởng môn trao đổi ánh mắt, chưởng môn ánh mắt tập trung, sau khi suy tư giây lát thì lắc lắc đầu.
Khoảng cách giữa hai người không xa, Lục Thừa Tập chỉ cần mười giây, hoặc là thời gian càng ngắn hơn đi đến trước mặt Lạc Đinh, cậu hơi hơi đứng lại, sau đó ôm lấy người.
Chiều cao của Lục Thừa Tập và Lạc Đinh xấp xỉ, lúc ôm lấy Lạc Đinh lại giống như đem cả người đối phương ôm vào trong lòng, động tác rất nhẹ nhàng, mang theo quý trọng không cho phép bỏ qua.
Phong Tiêu Tiêu ở phía sau đám người nhíu mày cắn răng oán hận: "Quả nhiên là hắn!"
Ôm ấp và nhiệt độ quen thuộc làm cho Lạc Đinh khẽ cười lên: "Cậu nói, tôi nên trừng phạt cậu như thế nào."
Lời người dịch: Lúc trước có một đoạn nói tới sau khi Lục Thừa Tập bị bắt đi rất lâu vẫn chưa tìm ra. Về sau tác giả lại sửa thành sau khi Lục Thừa Tập không bao lâu thì mọi người bị đẩy ra ngoại. Chỗ này là do lúc viết tác giả có một khoảng thời gian không viết được đoạn kết nên đã bỏ hố rất lâu, về sau trở lại lấp hố nên thay đổi một chút.