Sau khi tiến vào tháng sáu, khí trời quang đãng liên tiếp hơn phân nửa tháng, tuy rằng tối hôm qua đã đổ một trận mưa lớn, thời tiết hôm nay vẫn có chút oi bức.
Nghĩ tới đã lâu chưa tới công ty lộ diện, Lâm Lạc Đinh liền bớt chút thời gian đi tới công ty một chuyến.
Hắn chây lười trốn việc thời gian dài, Lư Hoành đã hiểu rõ thái độ của hắn đối với công ty, đã rất ít thay hắn nhận các lời mời tham gia hoạt động, ngoại trừ cái loại không thể không đi.
Nhưng mà một tháng ngẫu nhiên chỉ tham gia một hai lần như vậy, Lâm Lạc Đinh vẫn tỏ vẻ không tình không nguyện. Lần này ăn cơm cùng lãnh đạo đài truyền hình, cũng không phải là muốn từ chối thì có thể từ chối.
Trong đầu đang nghĩ việc này, Lư Hoành làm thế nào cũng không thể hỏi ra miệng: "Chủ tịch Lâm có từng nghĩ tới việc mời người phụ trách quản lý không?"
Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy có chút không ổn, Chủ tịch Lâm hiện giờ là không muốn quản việc, nhưng mà không cần thiết phải mời người thay hắn quản việc, bằng không trước đó sao lại vẫn luôn không lộ ra tiếng gió?
"Xin lỗi Chủ tịch Lâm, tôi chỉ là thuận miệng nói ra."
Điểm này Lư Hoành đã nghĩ oan cho Lâm Lạc Đinh rồi. Hắn không phải không muốn mời, mà cơ bản là không biết việc này. Tài sản của hắn đều giao cho quản gia xử lý, thật sự là không biết là có thể làm như vậy.
Nhớ lại ký ức của thân thể này một phen, chỉ có một ít hiểu biết mơ hồ. Lâm Lạc Đinh ở phía sau bàn làm việc liền thả lỏng dựa ra sau một cái, nâng mí mắt lên: "Nói một chút."
Tìm hiểu tỉ mỉ từ miệng Lư Hoành, người phụ trách quản lý là chuyện gì, Lâm Lạc Đinh cảm thấy biện pháp này vô cùng tốt, lập tức bảo Lư Hoành bắt tay vào việc quảng bá thông báo tuyển dụng.
Từ lúc hiểu được đến khi quyết định, tốc độ cực nhanh, khiến người nhắc đến việc này trước là Lư Hoành cũng cảm thấy có phải có chút qua loa hay không?
Lâm Lạc Đinh không băn khoăn nhiều như anh ta, cơ bản không lo lắng người phụ trách quản lý mời về sẽ liên kết với cổ đông khác cướp đi quyền lực của hắn, một cái "ám thị" là có thể giải quyết mọi việc mà thôi.
Nơi này không phải thế giới chân thật, vậy càng không có gì đáng để lo lắng.
Tưởng tượng đến tương lai không xa, bản thân có thể hoàn toàn thoát khỏi công tác, tâm tình Lâm Lạc Đinh rất tốt, một đường ngồi xe về nhà, khóe miệng đều mang theo nụ cười như có như không.
Nhân loại còn hai ngày nữa sẽ trở về, đến lúc đó lại nói với cậu ấy tin tức này.
Nghĩ đến Lục Thừa Tập, Lâm Lạc Đinh tự nhiên mà cảm ứng chàng trai còn ở tại Giang Thị một phen, mặt mũi trắng nõn, khóe miệng hơi nhếch, sau đó chân mày nhíu lại.
Lục Thừa Tập đâu?
Trong lưới tinh thần, một mảng hơi thở đủ mọi màu sắc, mờ mịt, pha tạp, chỉ duy nhất không thấy hơi thở thuộc về Lục Thừa Tập kia.
Giữa trán hiện lên vài phần lạnh lùng, nghiêm nghị, Lâm Lạc Đinh quyết đoán bỏ qua Lục Thừa Tập, đi tìm mẹ Lục hoặc là bà ngoại.
Mỗi người đều có màu sắc hơi thở thuộc về chính mình, những màu sắc này sặc sỡ trải rộng trên lưới tinh thần, mà chỉ có người hắn từng tiếp xúc qua một lúc mới có thể giống như ánh sáng rạng ngời, rực rỡ hơn một chút.
Cho nên hắn muốn tìm người, theo lý hẳn là rất thuận lợi.
Nhưng cố tình, không chỉ có Lục Thừa Tập, hơi thở liên kết với mẹ Lục và bà ngoại cũng bến mất trên lưới tinh thần.
Lâm Lạc Đinh lẳng lặng mở mắt ra.
Xe vừa lúc dừng ở sân trước, hắn nghiêng đầu nhìn về phía cây đa ở bên ngoài. Cây đa cành lá sum suê, xanh um tươi tốt, xích đu màu trắng ngà bên dưới trống không chờ người đến ngồi.
Hắn cho phép đám người Phong Tiêu Tiêu duy trì nội dung cốt truyện, cũng không đại biểu hắn cho phép những người này mang Lục Thừa Tập rời khỏi hắn.
Xuống xe lập tức trở vào nhà, sau khi dặn dò Hàn Mỹ Mỹ và nhóm người giúp việc đừng tới quấy rầy, Lâm Lạc Đinh dịch chuyển tới bệnh viện Giang Thị.
Vì tránh thiết bị giám sát bắt được hình ảnh của hắn, hắn đặc biệt lựa chọn khu cầu thang không có thiết bị giám sát, sau đó xác định mục tiêu, nhanh chóng đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ Lục.
Trong phòng bệnh lý có hộ lý đang thu dọn, vật dụng cá nhân rõ ràng đã bị dọn sạch, làm cho trong phòng thoạt nhìn rất là trống trải.
Lâm Lạc Đinh quan sát xong, tìm hộ lý đang thu dọn "hỏi", từ trong miệng hộ lý biết được thì ra từ hai ngày trước, người bệnh ở lại trong gian phòng bệnh này đã làm xong thủ tục xuất viện rồi.
Hai ngày trước, vậy là sau đó Đổng sự trưởng Lục rõ ràng còn từng cùng Lục Thừa Tập gặp qua vài lần.
Lâm Lạc Đinh: "Bọn họ rời đi khi nào?"
Hộ lý: "Chính là sáng sớm hôm nay."
Lâm Lạc Đinh: "Đi đâu?"
Việc này hiển nhiên nằm ngoài hiểu biết của hộ lý, lắc đầu.
Sau khi nhiều phen tìm kiếm nhà cũ và khách sạn Lục Thừa Tập từng đặt chân, đều là tình cảnh người đi, nhà trống, kiểm tra thiết bị giám xác cũng không tra ra được đầu mối, Lâm Lạc Đinh liền đã hiểu rõ.
Hắn xác định Phong Tiêu Tiêu và Hàn Dịch Hề trước đó không có tới Giang Thị, vậy người tới chỉ có thể là Giang Chiếu Nguyệt mà hắn chưa từng chạm mặt. Mà lúc này lại đi tìm Phong Tiêu Tiêu và Hàn Dịch Hề cũng không tìm thấy.
Các cô ta là có chuẩn bị mà đến.
Ở Giang Thị lãng phí thời gian hơn nửa ngày, lúc Lâm Lạc Đinh về nhà, thời gian đã là giờ cơm tối. Đổi lại là trước đây, thời điểm này người giúp việc hẳn là sẽ đi lên gọi hắn dùng cơm, hôm nay lại bởi vì buổi sáng đã dặn dò mà không ai đến quấy rầy.
Đương nhiên, cho dù có người đến gọi hay không, Lâm Lạc Đinh đều không có hứng ăn.
Hắn chọn địa điểm trở về ở phòng ngủ, bức rèm chỗ cửa sổ sát khép một nửa, xuyên qua một nửa kính thủy tinh chưa kéo lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời u ám ngoài cửa sổ.
Không biết trận mưa chưa chịu đổ xuống kia khi nào sẽ đổ xuống.
Sau khi trong đầu thản nhiên lướt qua suy nghĩ này, Lâm Lạc Đinh liếc mắt nhìn cửa phòng, thân hình biến mất, lúc lại xuất hiện là ở trong phòng đọc sách cách mấy gian.
Chỗ chủ nhân trong nhà thường ở, nhóm người giúp việc luôn sẽ chuẩn bị thỏa đáng, hoa quả tươi mới thay đổi mỗi ngày, Lâm Lạc Đinh liền nhìn thấy một mâm hoa quả tươi ở trên bàn trà.
Không phải loại đã cắt sẵn cho hắn ăn, còn nguyên lớp vỏ, bên cạnh còn có một con dao gọt hoa quả.
Hắn tiện tay nhặt dao lên, đi đến bàn đọc sách ngồi xuống.
Nhân loại biến mất nằm ngoài dự đoán của Lâm Lạc Đinh, một mặt là hắn tự phụ, một mặt khác cũng là đám người Phong Tiêu Tiêu coi như có chút bản lãnh thật sự.
Các cô ta dùng biện pháp gì để che dấu hơi thở của Lục Thừa Tập?
Trong lòng suy tư, trên tay Lâm Lạc Đinh hơi dùng sức một chút, rút dao gọt hoa quả ra, lưỡi dao trắng bạc, lưỡi dao của hắn nhắm ngay giữa cổ tay của mình, đè ngay mạch máu, dùng sức rạch xuống.
Máu tươi theo vết dao ào ào chảy ra, tụ lại ở trên bàn thành một vũng, đọng lại chứ không tản ra......
"Cơm chiều ngài Lâm cũng không ăn?" Trong phòng bếp dưới lầu, dì nấu bếp đang nói chuyện với Hàn Mỹ Mỹ. Hôm nay ngài Lâm ra ngoài trở về liền nhốt mình ở trong phòng, cơm trưa không ăn, hiện giờ nên dùng cơm chiều rồi cũng không xuất hiện.
Bà lo lắng nói: "Có phải là sinh bệnh rồi hay không?"
Hàn Mỹ Mỹ cũng không nói được chính xác: "Hẳn là không có, lúc sáng nhìn thấy vẫn còn khỏe, bộ dáng không giống như không khỏe."
Dì nấu bếp nói thầm: "Lần trước mê man không tỉnh nhìn cũng bình thường nha." Nếu không ăn nữa, cơm chiều đã làm xong hẳn là sẽ nguội lạnh.
Vừa nói như vậy, Hàn Mỹ Mỹ cũng trở nên lo lắng theo. Sau khi ông chủ trở về thì chưa từng lộ mặt, không phải là ngất xỉu ở trong phòng rồi chứ?
Đang do dự có nên đánh bạo đi lên thăm dò một chút hay không, dì nấu bếp ở bên cạnh bỗng nhiên kéo cô, kêu lên kinh ngạc: "Chim từ đâu ra, nhìn thấy hình như là bay ra từ phòng đọc sách của ngài Lâm!"
Hàn Mỹ Mỹ ngẩng đầu, híp mắt quan sát, ngờ vựa, nói: "...... Không giống chim." Giống dơi?
Một đàn bay ra ít nhất sáu bảy con, đảo mắt đã không thấy tăm hơi. Dì nấu bếp hùng hùng hổ hổ nói với Hàn Mỹ Mỹ: "Xem ra trong nhà nên tổng vệ sinh rồi, cả đàn bay ra từ phòng đọc sách như vậy......"
Hàn Mỹ Mỹ bị dì bếp kéo vào trong phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người ngồi ngay ngắn trong phòng ăn dùng cơm.
"Ngài Lâm, vừa rồi trong phòng đọc sách của ngài bay ra một đàn chim, tôi nghĩ có phải nên tổng vệ sinh rồi hay không!" Dì nấu bếp không nhịn được, hỏi.
Lâm Lạc Đinh tùy tiện gật đầu: "Cứ xem mà làm." Nhìn kỹ môi dưới lại có chút tái nhợt.
Lâm Lạc Đinh không lo lắng về kết quả tim người của dơi máu, hắn từng hút máu của Lục Thừa Tập, trong thân thể dơi máu tạo ra từ máu của hắn dĩ nhiên cũng mang theo mùi vị của Lục Thừa Tập, tìm được người chỉ là vấn đề thời gian.
Chỉ là thời gian này so với dự tính của Lâm Lạc Đinh dài hơn rất nhiều.
Hắn xử lý xong thủ tục mời người phụ trách quản lý, còn nhận được chuyển phát nhanh từ xưởng sơn mài gửi tới. Hai món đồ sơn mài, một món là "Lâm Thâm Thì Kiến Lộc", một món là một gốc "Hoa Hồng" nở rộ.
Là tác phẩm năm ngoái hắn và Lục Thừa Tập tự tay điêu khắc, không ngờ tới ghi hình tiết mục xong được Lục Thừa Tập để lại ở xưởng, tiếp tục chế tác.
Ngón tay tinh tế mơn trớn hoa văn dưới tay, nụ hoa hồng đỏ sậm, gân lá xanh thẫm, còn lại tất cả đều là một mảng thuần màu mực.
Hắn nhớ Lục Thừa Tập rồi.
Chỉ là nhân loại hiện giờ không có mặt.
"Lục Thừa Tập." Tôi đói rồi.
Không có ai đáp lại hắn, đáy lòng trống rỗng không biết làm sao.