Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 69




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này người đi theo đến Giang Thị là Giang Chiếu Nguyệt.


Trong ba người mang theo nhiệm vụ xuyên vào trong sách, trước mắt chỉ có Giang Chiếu Nguyệt vẫn chưa từng tiếp xúc ngay mặt với Lâm Lạc Đinh. Mấy người bọn họ không biết rõ lắm quy tắc vận dụng năng lực của Lâm Lạc Đinh, sau khi thương lượng liền quyết định để Giang Chiếu Nguyệt trước giờ chưa từng giao tiếp tới đây.


Từ phương diện khác mà nói, Hàn Dịch Hề chỉ biết công phu quyền cước, Phong Tiêu Tiêu sở trường dùng cổ, cũng liền có Giang Chiếu Nguyệt thuộc phái "Cắt Giấy" còn có khả năng đánh trả khi đối mặt với Lâm Lạc Đinh.


Nhìn theo Lục Thừa Tập sắc mặt lạnh nhạt xoay người rời đi, Giang Chiếu Nguyệt nâng tay sờ sờ vành tai.


Khuyên tai tinh xảo trên vành tai bị tháo xuống nằm ở trong lòng bàn tay, hình dáng giống như cái loa, nhìn kỹ vậy mà lại hoàn toàn làm bằng giấy! Khó mà tưởng tượng, đường đường là đại tiểu thư của Giang Thị, vậy mà lại đeo khuyên tai cắt bằng giấy.


"Quả nhiên a......" Giang Chiếu Nguyệt tiếc nuối thở dài một tiếng.


Bác gái Lục dường như đối với việc Lục Thừa Tập có trở về nhà họ Lục hay không đều không có ý kiến. Nói cách khác, quyền quyết định chuyện này hoàn toàn ở trong tay Lục Thừa Tập? Lục Thừa Tập sẽ trở về nhà họ Lục sao?


Cô ta cảm thấy khả năng không lớn.


Chân mày khẽ nhíu, Giang Chiếu Nguyệt tiện tay ném tờ giấy vụn đã vo thành một cục vào trong thùng rác vừa đi ngang qua, thầm nghĩ vẫn là phải làm một chút chuẩn bị.


Lấy di động ra, gọi tới một dãy số nào đó, phía đối diện tạm thời không nhận cuộc gọi, cô ta cũng không chút vội vàng, dáng người lắc lư đi vào khu cầu thang.


Giây lát sau: "Ông nội Lục......"


......


Đổng sự trưởng Lục nói cho Lục Thừa Tập thời gian ba ngày suy nghĩ, quả nhiên vào ngày thứ ba, cũng chính là ngày thứ hai Lục Thừa Tập đến Giang Thị thì tìm tới cửa.


Bà ngoại đi ra ngoài mua đồ ăn, vừa lúc không có mặt. Dì Lưu được mẹ Lục ám chỉ, mờ mịt khép cửa đi ra ngoài. Thư ký Khương trông chừng ở cửa, trong phòng liền chỉ còn lại ba người, mẹ con Lục Thừa Tập, mẹ Lục và Đổng sự trưởng Lục.


Sau khi vào cửa, Đổng sự trưởng Lục ngồi xuống ghế sô pha ở cách đó không xa. Sức khỏe của ông không tốt, khoảng cách từ cửa đến sô pha chỉ có vài bước như vậy cũng đi rất vất vả, Lục Thừa Tập thuận tay dìu đỡ một phen, sau đó dùng ly giấy, rót một ly nước đặt ở trước mặt ông.


Sắc mặt Đổng sự trưởng Lục hơi dịu lại.


Mẹ Lục ngồi ở trên giường, ngại ngùng nói: "Hẳn nên là con cháu bọn cháu đến thăm ngài, thật sự là sức khỏe con không tốt, còn phải phiền ngài tự mình tới đây."


Đổng sự trưởng Lục dĩ nhiên sẽ không so đo những việc này, tình hình sức khỏe của mẹ Lục thế nào, sau khi ông cho người điều tra thì đã quá rõ ràng, nghe vậy bình tĩnh nói: "Không cần ngại."


Hai người lần trước đã gặp mặt một lần, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Thừa Tập tận mắt nhìn thấy hai người ở chung.


Cậu cho rằng bầu không khí nói chuyện có lẽ sẽ rất cứng nhắc, không ngờ tới mẹ Lục và Đổng sự trưởng Lục ở chung vậy mà lại rất hòa hợp. Có chút giống người thân lâu ngày không gặp đột nhiên tìm đến, có khách sáo, có mới lạ, nhưng tuyệt không đến mức xa lạ, bài xích.


"Thừa Tập cũng ngồi đi, nói một chút chuyện lần trước."


Giọng nói già nua cắt ngang suy nghĩ của Lục Thừa Tập, cậu ngẩng đầu nhìn ông cụ ngồi ở trên sô pha một cái, gật đầu dạ một tiếng, kéo qua một cái ghế tới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.


Rõ ràng trên sô pha vẫn còn chỗ trống, cậu lại thà rằng tự mình kéo ghế ngồi ở bên giường.


Đối với việc này, sắc mặt Đổng sự trưởng Lục cũng không có một chút thay đổi. Chờ sau khi cậu ngồi vững liền đi thẳng vào vấn đề, nói: "Cháu đã có quyết định?"


"Dạ," Lục Thừa Tập lên đáp lời, tầm mắt đón lấy ánh mắt của người đối diện, không tránh không né, "Cháu hiện giờ rất tốt, không có ý định thay đổi."


Thời khắc nói ra những lời này, ở xa tận Chử Thị, Lâm Lạc Đinh đang đọc sách, bên tai bỗng nhiên có một tích tắc ù ù, ở trong nháy mắt này, hắn đã nhận ra vách ngăn giữa chân thật và không chân thật.


Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung không có gì bất thường, Lục Thừa Tập từ chối rồi?


Cùng có cảm nhận giống hắn còn có Phong Tiêu Tiêu và Giang Chiếu Nguyệt.


Bị uyển chuyển từ chối, Đổng sự trưởng Lục vẫn thật sự có chút ngoài ý muốn.


Tuy nói rằng ông không có nói rõ với Lục Thừa Tập sau khi trở lại nhà họ Lụ, tương lai chắc chắn có thể tiếp quản Lục Thị, dù sao ông không có khả năng giao Lục Thị vào trong tay một người không có năng lực, nhưng quan hệ trong đó, Lục Thừa Tập hẳn là không thể không hiểu rõ?


Quét mắt nhìn người bên cạnh Lục Thừa Tập, mẹ Lục trước sau ôn hòa tươi cười, cho dù Lục Thừa Tập mới vừa từ chối một khoản tài phú mà người thường không thể tưởng tượng, bà cũng không có ý định mở miệng.


Đổng sự trưởng Lục: "Nghĩ kỹ rồi chứ? Một mạch này của ta chỉ còn một mình cháu mang dòng máu nhà họ Lục."


Lục Thừa Tập vẫn như trước không có cảm xúc gì, trả lời: "Đã nghĩ kỹ rồi."


Đổng sự trưởng Lục: "Nó dù sao cũng là cha của cháu."


Lục Thừa Tập: "Vâng ạ"


"Ông ấy là cha của cháu, ngài là ông nội của cháu," Đây là quan hệ huyết thống không thể thay đổi, "Cháu thừa nhận, cũng tình nguyện xem ngài là trưởng bối mà hiếu thuận."


Nhưng mà chỉ có như vậy.


Hai tay chống lên gậy chống giữa hai chân, Đổng sự trưởng Lục lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Cháu rất giống với cha của mình."


Ánh mắt lấp lóe, Lục Thừa Tập có chút nghi hoặc.


Đổng sự trưởng Lục: "Sau khi cha cháu tốt nghiệp đại học, ta sắp xếp cho nó ra nước ngoài du học, nó đã từ chối ta."


Đang ngồi ở đó cũng không phải kẻ ngu dốt, nói tới đây, Lục Thừa Tập và mẹ Lục đều hiểu được là chuyện gì.


Mẹ Lục càng thêm kinh ngạc so với Lục Thừa Tập, chuyện này bà hẳn cũng tính là một trong những đương sự, nhưng mà qua nhiều năm như vậy rồi, bà mới lần đầu tiên nghe nói, còn là từ miệng ông cụ Lục?


"Nó từ chối ra nước ngoài du học, bởi vì lúc đó đang yêu đương với một người bạn gái," Đổng sự trưởng Lục thản nhiên nói, trong giọng nói không có tức giận, "Chính là mẹ của cháu."


"Nó vì vậy mà từ chối ta, mẹ của cháu sau khi biết thân thế của nó, vì vậy mà cự tuyệt nó."


Lựa chọn khác nhau đã tạo thành cục diện hiện giờ, Đổng sự trưởng Lục không có ý định nhắc lại chuyện cũ, chuyện của hơn hai mươi năm trước, tới hiện giờ cũng không có gì hay để nói.


Điều ông muốn nói chính là: "Cháu rất giống nó, giống nhau làm việc theo cảm tính."


"Đổng sự trưởng Lục......" Mẹ Lục có chút không vui, cho dù đối phương là trưởng bối của con trai bà cũng không thể nói như vậy.


Lục Thừa Tập trấn an, vỗ vỗ tay mẹ, cũng không bởi vì cứng rắn trong giọng nói của Đổng sự trưởng Lục mà lui bước, nói: "Làm việc theo cảm tính cũng là lựa chọn của bản thân cháu, cháu sẽ gánh vác kết quả."


Cậu không phủ nhận lời ông cụ Lục nói, một phần nguyên nhân cậu từ chối thật sự là vì Lâm Lạc Đinh.


Cậu biết rõ, một khi trở lại Lục Thị, cậu ắt phải học tập làm thế nào để làm một người thừa kế vĩ đại, mà người thừa kế của Lục Thị không có khả năng là một người đồng tình luyến ái, không có khả năng không kết hôn, sinh con.


So với Lục Thị, Lâm Lạc Đinh quan trọng hơn nhiều.


Lời nói của Lục Thừa Tập không khiến Đổng sự trưởng Lục tức giận, ông bình tĩnh nhìn người không có một chút suy nghĩ hối hận, trong lòng trái lại là hài lòng.


Có thể rõ ràng biết được bản thân muốn gì, cái này rất tốt.


Đáng tiếc.


Đổng sự trưởng Lục không tiếp tục đề tài này, trái lại nói: "Lục Thị mấy năm nay vẫn luôn khai thác thị trường trong nước, nhưng nền tảng trước sau đều ở nước ngoài, Giải Trí Song Mộc có lẽ có thể có tiếng nói ở trong nước, nhưng ra nước ngoài liền nằm ngoài tầm tay."


"Hiến thận ở trong nước chỉ vừa mới ở giai đoạn đầu, ở nước ngoài lại đã có một hệ thống hiến tặng hoàn chỉnh."


Mẹ Lục sốt ruột: "Đổng sự trưởng Lục ——"


Đổng sự trưởng Lục không bị quấy rầy, nói hết một câu cuối cùng: "Cháu nghĩ đến Lâm Lạc Đinh, vậy người mẹ đã sinh ra cháu, nuôi dưỡng cháu thì sao?"


Lần gặp mặt này không thể nói ra kết quả.


Tiễn bước ông cụ Lục, lúc chạng vạng, Lục Thừa Tập dùng xong cơm chiều, ở dưới tòa nhà khu nội trú thoáng khí.


Lâm Lạc Đinh gọi điện thoại cho cậu, nghe giọng điệu của cậu liền biết sự việc vẫn chưa nói xong, hỏi: "Hôm nay gặp mặt rồi?"


Phía đối diện ừm một tiếng.


Đứng ở phía trước cửa sổ, Lâm Lạc Đinh cẩn thận nghĩ nghĩ.


Ý nguyện của bản thân nhân loại có khuynh hướng là không trở về, có thể làm cho cậu khó xử, chắc chắn là Đổng sự trưởng Lục bên kia đã nắm được nhược điểm của cậu.


Nhược điểm của Lục Thừa Tập là gì? Là mẹ của cậu. Lúc trước hắn có thể dựa vào cái này làm cho Lục Thừa Tập chấp nhận bao dưỡng, hiện giờ Đổng sự trưởng Lục cũng có thể làm cho Lục Thừa Tập thỏa hiệp.


Cho nên nhân loại hiện tại là đang vì hắn mà khó xử?


Khóe miệng cong lên mấy phần tươi cười, Lâm Lạc Đinh: "Cho dù cậu trở về nhà họ Lục cũng không sao cả. Tôi đến cùng cũng không phải con người, không cần dùng thân phận loài người để lo nghĩ cho tôi."


Đổng sự trưởng Lục không đồng ý? Ám thị (thôi miên) một chút thì được rồi.


Phong Tiêu Tiêu các cô luôn miệng phải duy trì nội dung cốt truyện, chậc, sao lại còn phải chờ hắn mở miệng.


Lục Thừa Tập không biết Lâm Lạc Đinh biết thôi miên, còn cho rằng lời hắn nói chính là chuyển quan hệ sang âm thầm, không nói tiếp những lời này: "7 ngày sau cho dù có nói chuyện xong hay không, tôi đều sẽ trở về một chuyến."


Lâm Lạc Đinh: "Ồ~"


Sau khi ngắt điện thoại, thời gian vẫn còn sớm, chưa đến thời điểm hắn đi ngủ bình thường.


Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ một cái, một trời đầy sao, vầng trăng cong cong vắt ở chân trời, xa xa còn có ánh sáng chưa rút hẳn.


Thời điểm chạng vạng như vậy thích hợp đi tản bộ, có điều không có nhân loại ở đây, Lâm Lạc Đinh liền không có chút hứng thú này, xoay người trở về lựa chọn địa điểm nghỉ phép.


Mấy ngày còn lại, Lâm Lạc Đinh đều trải qua trong việc chậm rãi chọn lựa địa điểm nghỉ phép, vừa thường xuyên chú ý tình hình ở Giang Thị, chờ nhân loại trở về nói cho hắn biết quyết định cuối cùng.


Tự sau ngày hôm đó, Lục Thừa Tập lại cùng Đổng sự trưởng Lục gặp mặt vài lần, có khi ở chỗ mẹ Lục, có khi là hai người gặp riêng.


Mẹ Lục lặp đi lặp lại, dặn dò không cần lo nghĩ về bệnh tình của bà, điều kiện trị liệu của bà đã rất tốt rồi, cấy ghép thận nói đến cùng vẫn là xem duyên phận.


Có, thì là duyên phận của bà. Không có, thì cũng là số mệnh đã định. Bảo Lục Thừa Tập không cần quá cưỡng cầu.


Bà nói thì như vậy, nhưng Lục Thừa Tập cũng không thể không suy nghĩ.


Hôm nay, Lục Thừa Tập gặp mặt ông cụ Lục ở một quán cà phê. Ông cụ Lục đẩy một cái hộp gỗ tới cho cậu: "Đây là di vật của cha cháu, mang theo bên người đi, hôm nào cùng ta tới trước mộ tế bái."


Lục Thừa Tập mở ra nhìn một cái, bên trong là một vòng tay gỗ lim.


Cùng lúc đó, trên cổ tay mẹ Lục đang ngủ say trong phòng bệnh của bệnh viện cũng bị hai người giấy nhỏ vụng về đeo vào một cái vòng tay.