Khi Học Thần Xuyên Vào Học Tra

Chương 9: Ngày thứ năm làm công dân hoàn mỹ (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cảm thấy bản thân vừa vô dụng vừa ngoan cố, bao nhiêu lần bại trận rồi vẫn cứ thích lao vào..."

..............................

Không được xem là chuyên nghiệp, nhưng cũng không quá gà mờ.

Dù vậy thì màn trình diễn của Linh vẫn khá đẹp mắt với khán giả.

[Eden: Chủ phòng không chơi nữa sao?]

Vừa ném bóng vào rổ thì Linh ngừng lại làm người xem có chút không hiểu nó muốn làm gì. Họ chỉ thấy nó lao thật nhanh về nhà, mở cửa phòng bên cạnh phòng làm việc của Thế Lâm. Căn phòng này là nó phát hiện lúc dọn nhà. Bên trong có DAW cùng đầy đủ các nhạc cụ.

Linh chỉ cần DAW là đủ rồi. Nó khoá trái cửa, ngồi trước máy tính, bật chế độ che chắn cho màn hình laptop (nó vừa mới phát hiện ra chức năng này), rồi mở FL studio lên. Trong máy còn nhiều phần mềm khác nhưng trước mắt thì nó chỉ quen thuộc với cái này.

Nhắm mắt lại, Linh khẽ điều chỉnh lại cảm xúc. Vừa rồi chạy nhanh như vậy, bao nhiêu cảm hứng lóe lên cũng bị vơi đi một nửa rồi.

[Mai: Không biết chủ phòng định làm gì, chính là cảm giác rất thần bí.]

[Eden: Thân là giáo viên dạy thanh nhạc, tôi chắc chắn chủ phòng là học nhạc, hơn nữa gia đình còn rất có tiền.]

Nhìn trang thiết bị trong phòng đi, tổng giá trị ở Genesis là hơn tăm tỷ GNS đấy! Số tiền này bằng với số lương trong bảy mươi năm của anh.

[Mai: Nhưng mỗi lần ném bóng vào rổ chủ phòng đều ném không trượt phát nào. Nếu khả năng tính toán không tốt thì sẽ không chuẩn xác đến vậy đâu. Nên tôi chắc chắn chủ phòng là học toán.]

[Peter: Mọi người không thấy Linh chơi thể thao rất tốt, lại còn cao (theo chuẩn của người Trái Đất) nữa huh? Tôi chắc chắc Linh là học thể chất.]

Người Genesis chỉ học một môn yêu thích và hai môn phụ từ khi kết thúc bậc Tiểu học, cho nên họ không biết học sinh Trái Đất phải học cùng lúc mười mấy môn. Vì vậy sau này, khi biết lượng kiến thức mà Linh phải nạp vào lớn đến cỡ nào thì bọn họ chỉ thấy thật kinh khủng.

Mọi người định nói thêm gì đó nhưng đều bị hiệu ứng đánh thưởng chặn lại. Quà bình thường thì không để lại hiệu ứng, nhưng mà...

[Người chơi Vip30 Jason gửi chủ phòng x 1 Hải thị thần lâu]

Âm thanh nhắc nhở vang lên, cùng với đó là hình ảnh một con tàu bay trong đám mây dần dần hiện ra, che lấp hết cả lời bình của khán giả.

"Hải thị thần lâu", trị giá 10 000sp, là phần quà đặc biệt của Vip29. Vì giá thành quá cao nên nó chỉ xuất hiện trong các trận đấu, chủ yếu là người chơi tự buff, rất ít ai được tặng như thế này.

[Vip30 Jason: Đây là quà tặng cho người mới. Hy vọng chủ phòng cố gắng hơn nữa.]

[Eden: Admin, ông cũng vui tính quá nhỉ? Lúc tôi mới chơi ông có tặng cái quái gì đâu.]

[Vip30 Jason: Cậu có ý kiến?]

[Eden: Nào dám. Lệ rơi đầy mặt.jpg]

[Trúc Linh: Uầy, con tim bé bỏng của con *Nó  ôm tim* Cám ơn chú. Con sẽ nỗ lực.] Linh nói sau khi đã tắt máy tính.

Chủ phòng đột nhiên lên tiếng làm mọi người có chút giật mình. Từ khi bắt đầu phát sóng đến giờ thì Linh luôn tắt mic nên ai cũng không nghe thấy giọng của nó. Họ còn tưởng là chủ phòng định không nói chuyện đến hết buổi chứ.

[Trúc Linh: Mọi người muốn nghe nhạc không?]

Vừa rồi hơi giật mình nên nghe không rõ, bây giờ lần nữa nghe lại, mọi người mới phát hiện ra giọng của Linh rất có công cảm. Nếu như không nhìn giới tính, không nhìn thấy người thì họ còn tưởng đây là giọng của một anh công đấy.

[Mai: Em có thể dùng giọng nữ không, không thì dùng máy biến âm cũng được, chứ thế này thì chị chịu không nổi.]

[Peter: Đúng đấy, thân là số 0, anh tha thiết yêu cầu em dùng giọng nữ.]

[Eden: Dùng giọng nữ +2]

[Jessi: Dùng giọng nữ +số tài khoản ngân hàng.]

...

Hàng chục bình luận bằng giọng nói yêu cầu dùng giọng nữ hiện lên.

[Trúc Linh: Mọi người muốn nghe nhạc không?]

So với giọng nam trầm ấm, giọng nữ của Linh lại có chút dễ thương. Hoàn toàn đối lập với tính cách cùng dáng người của nó.

[Vip20 Lay: Muốn nghe em rên thôi.]

[Trúc Linh: Bye  ] Icon cười thảo mai, cho thấy tâm trạng chủ nhân đang không được tốt.

Người chơi Vip20 Lay đã bị chủ phòng xóa.

Bình luận vừa hiện lên thì Linh liền kick người này ra khỏi phòng. Xin lỗi nhưng tính tình của nó cục súc từ xưa đến giờ rồi, không sửa được.

[Mai: Cười chết tôi. Hắn ta ỷ mình có tiền nên nghĩ chủ phòng không dám đá, ai ngờ, haha...]

[Mai: Nhiệt liệt đề cử nhạc điện tử.]

Hành tinh bọn họ chỉ có nhạc điện tử thôi, những thể loại khác của Trái Đất thì họ không biết.

[Trúc Linh: Được rồi, mọi người đợi em một chút...ok.] Nó lục lọi kho dữ liệu, lấy vài bản nhạc đã hoàn chỉnh của mình ra, phát lên.

[Eden: À đúng rồi Lin, em là học môn gì vậy?]

Xem ra mọi người vẫn còn thắc mắc chuyện này.

[Trúc Linh: Toán, Lý, Hóa, Sinh, Văn, Sử, Địa, Giáo dục công dân, Thể Dục, Giáo dục Quốc Phòng An ninh, Ngoại ngữ, Tin học, Công nghệ. Em không học một môn cụ thể như mọi người.]

[Trúc Linh: Mọi người đợi em một chút, em quay lại ngay!]

Nói xong, Linh tắt chế độ phát sóng trực tiếp, chuyển sang chế độ giấu mặt, sau đó tiếp tục tắt mic. Gần đến giờ nấu cơm trưa rồi, nó định đi tắm rồi đến siêu thị.

[Eden: Học sinh ở đây phải học nhiều vậy huh?]

[Mai: Hai môn phụ đã đủ mệt rồi, đây tới mười ba môn. Tôi chết mất!]

Hai mươi phút sau, Linh quay lại, mở mic, chuyển sang chế độ phát sóng trực tiếp. Lúc này trên người nó là áo thun cùng quần short nam, đội mũ, tay còn cầm theo điện thoại.

[Mai: Em phải ra ngoài hả?]

[Trúc Linh: Vâng.]

Siêu thị buổi trưa không nhiều người như những giờ khác. Mà cũng phải thôi, nóng như thế này thì ai lại muốn ra đường chứ? Cứ ở nhà gọi chuyển phát nhanh cho khỏe.

[Jessi: Mặc áo ngắn tay như vậy, em không sợ đen da huh?]

[Trúc Linh: Đen một chút mới đẹp.] Nó nói đùa thôi. Chứ từ khi uống thuốc cải tạo, nó phát hiện da mình có phơi nắng cỡ nào cũng không cháy, càng không bị ảnh hưởng bởi tia cực tím.

Linh lướt qua quầy điện tử, trực tiếp đến khu bán thực phẩm tươi sống. Thực đơn buổi trưa là canh chua cá lóc, măng tây trộn dầu mè cay, thịt chiên xù cùng với salad rau củ. Buổi tối là canh sườn non bí đao, cá chim sốt cà chua, bắp cải mini luộc cùng dưa chuột trộn ớt tỏi.

Nó lần lượt lấy những gì mình cần rồi cho vào xe đẩy, nhưng cũng đi chầm chậm để mọi người có thể dễ dàng quan sát.

[Andrew: Người Trái Đất các cậu ăn uống cũng quá phức tạp! Bọn tôi chỉ cần hai viên thuốc là no cả ngày rồi.]

[Trúc Linh: Vậy sao?]

Xong, nó đẩy xe lại quầy thanh toán, tính tiền, về nhà.

[Lisa: Chủ phòng, em sống một mình hả?] Từ đầu buổi đến giờ họ chỉ thấy mỗi nó.

[Trúc Linh: Không ạ, còn bố và anh trai nữa, nhưng bọn họ đều đi làm rồi.]

Nó vừa nói vừa rửa sạch tay, nguyên liệu, cho những thứ chưa dùng đến vào hộp giữ tươi, để vào tủ lạnh.

[Mai: Linh, em định làm gì với miếng thịt đó vậy?]

[Trúc Linh: Chiên xù. Chị hiểu chứ?]

[Mai: Đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó! Chị vẫn biết chiên xù là gì mà. Chỗ của bọn chị vẫn có đồ ăn, nhưng chỉ có đầu bếp nấu. Có tiền thì đi ăn, không có thì hai viên thuốc sống qua ngày.]

[Mai: Bình thường thì chị không muốn nấu đâu, nhưng tự dưng thấy em nấu nên muốn học thôi.]

[Trúc Linh: Chị thích thịt.] Không phải câu hỏi, mà là chắc chắn.

[Mai: Thịt ngon. Hì hì.]

[Lisa: Chị cũng muốn học, em có thể chỉ toàn bộ được không?]

Peter, Eden, Jessi, Jason và đội thành phố thì không nói gì nhưng vẫn nhìn chăm chú. Còn Andrew, chỗ cậu có cái quái gì đâu nên không quan tâm cho lắm.

[Trúc Linh: Vâng. Em sẽ để lại video, còn bây giờ thì em chỉ hướng dẫn được món thịt thôi. Mong mọi người thông cảm!]

[Lisa: Vậy cũng được.]

Linh nhìn đồng hồ rồi rửa tay, nấu canh chua cùng măng tây trộn, để sang một bên. Sau đó nó lấy nguyên liệu chiên thịt ra.

[Trúc Linh: Bây giờ mình làm thịt chiên xù, món này không khó làm, chỉ là mọi người đừng để thịt cháy là được. Cháy là ăn cám đấy.]

[Trúc Linh: Đầu tiên là thịt, mọi người nên chọn phần thịt lưng, chỗ đó mới ngon. Rồi dùng búa hoặc cái gì đó nặng đập lên. Cứ tưởng tượng miếng thịt này là đứa mình ghét rồi đập nhiệt tình vào. Mà đừng đập mạnh quá, nát đấy.]

Đập xong tám miếng thịt, nó tiếp tục nói.

[Trúc Linh: Xong, mọi người vứt muối cùng tiêu vào, chà xát lên miếng thịt này, rồi đặt miếng kia lên, sau đó tiếp tục làm cho đến hết.]

[Trúc Linh: Vứt thịt sang một bên rồi nhìn em thể hiện tiếp đây này. Mọi người đập hai quả trứng, nếu to quá thì một quả thôi, lấy lòng đỏ rồi quẩy lên. Quẩy nhiệt tình như em ấy. Xong, mọi người cho bột mì cùng bột chiên xù ra hai cái đĩa. Bột chiên xù nếu hạt to thì đập nhỏ ra.]

[Trúc Linh: Tiếp đó, đặt chảo dầu lên bếp, lăn miếng thịt qua bột mì, nhúng vào trứng rồi lăn qua bột chiên xù. Dầu vừa nóng thì thả thịt vào. Thả từ từ thôi chứ không thì bỏng. Bỏng thì đau mọi người chứ em cũng không lo đâu. Ahihi.]

[Trúc Linh: Đùa thôi, anh chị chiên đến khi mặt tiếp xúc với dầu vàng như thế này là được. Xong lật lại, chiên tiếp rồi vớt ra đĩa có giấy thấm dầu. Ok, ngon hết sẩy! Nhưng tuổi gì qua được em.]

[Trúc Linh: Mấy anh chị muốn ăn kiểu thanh lịch thì đợi nó nguội rồi cắt ra, còn không thì gắp nguyên miếng cạp.]

[Trúc Linh: Món này ăn ít thì ngon, chứ ăn nhiều quá lại nhanh tăng cân. Ăn em này, vừa ngon vừa không béo.]

Nó vừa dứt lời thì hàng chục con gấu bông cùng hàng trăm ly nước chanh được thả ra. Che kín cả phần bình luận.

[Trúc Linh: Cám ơn chú Jason, chị Mai, Lisa, anh Eden và Peter đã thả sp.]

[Trúc Linh: Phát sóng trực tiếp của em hôm nay đến đây là kết thúc. Cám ơn tất cả mọi người vì đã ghé xem. Hẹn gặp lại mọi người vào khi khác. Tạm biệt.]

...............................

Xin hãy thông cảm với tốc độ ra chương như rùa bò của mị!