Khi Học Thần Xuyên Vào Học Tra

Chương 5: Ngày thứ ba làm công dân hoàn mỹ




Hoàn thành chương trình Toán, làm hơn 2000 bài tập xong, Linh nhận được giấy thông báo trúng tuyển, đồng thời nó cũng đến trường rút hồ sơ luôn. Tuần sau thì bắt đầu nộp hồ sơ nhập học rồi.

Làm xong hết thảy, nó bắt đầu nấu cơm. Phần thưởng của nó hôm nay là nguyên liệu nấu ăn. Vì thế nó phải trực tiếp ra tay. Mà lâu rồi nó chưa xuống bếp, cũng có chút ngứa ngáy tay chân.

"Bảo bối, làm gì đấy?" Thế Lâm bước vào nhà thì thấy nó đang loay hoay trong bếp. 

"Ơ, đại ca, anh về mà sao không nói em?" 

"Bố bảo anh về với em."

"Vâng. Anh, thay đồ rồi ra ăn, em gần xong rồi."

"Ừm."

Nó làm canh chua cá lóc, gà kho sả, ngó sen nhồi thịt với rau muống luộc.

Đến khi Thế Lâm ra thì thức ăn đã được làm xong.

Thế Lâm ngồi vào bàn, tay anh cầm đũa, trong đầu làm công tác tư tưởng: Dù có không ngon cũng phải cố nuốt. 

Nhưng mà, đến khi động đũa, anh lại kinh ngạc lần hai. Cá lóc được nấu vừa phải, không quá mềm cũng không quá khô, canh đủ chua, thịt gà lấy từ gà nuôi thả, chất thịt hơi dai chứ không nát nhừ như gà công nghiệp, trong hương gà còn xen lẫn hương sả, độ mặn vừa phải, lượng dầu vừa đủ, nước chấm của rau muống luộc cũng được nêm nếm vừa miệng. Quả thật không thể bắt bẻ được!

Anh lại gắp một miếng ngó sen, cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, rất ngon miệng.

Trước giờ nó luôn tự tin với khả năng nấu ăn của mình, nhưng nhìn phản ứng của Thế Lâm thì nó cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ. 

"Anh, có kết quả rồi." Nó nói khi anh vừa rửa bát xong.

"Kết quả thế nào?"

"Anh nhìn xem!" Nó giơ giấy thông báo trúng tuyển ra.

"HUS? Điểm tối đa?" Là trường chuyên đó! Hôm nay nó cho anh quá nhiều kinh hỉ.

"Vâng." Nó khẽ đáp.

"Không được, anh phải bảo bố mở tiệc." Nó đậu đã là chuyện không tưởng rồi, đằng này còn đạt điểm tối đa, thật là không mở tiệc không được.

"Chỉ là thi vào lớp 10, không cần khoa trương vậy đâu anh."

"Không mở cũng được. Vậy em cần gì không? Anh mua cho."

"Em cũng không cần gì hết." Cho dù có cần thì số tiền hai người cho cũng đủ nó mua rồi.

"Vậy được rồi, anh đến công ty đây." Không cần cũng không sao, cùng lắm là anh mang hết những gì bảo bối còn thiếu về nhà là được.

"Vâng. À anh, tháng sau đừng gửi tiền vào thẻ sim của em nữa, quá lãng phí!"

Thế Lâm nghe vậy thì hơi kinh ngạc. Anh còn chưa quên cái người lúc trước đòi sống đòi chết bắt anh phải bỏ tiền để nạp vào game đâu.

Vì sợ Thế Lâm nghi ngờ, nó còn thêm một câu: "Em bỏ game rồi." 

Không phải hoàn toàn bỏ, chỉ là không nghiện như nguyên chủ.

"Ừm." 

Anh cảm thấy gần đây Linh thay đổi rất nhiều, trở nên ngoan hơn, chín chắn hơn. Linh của trước kia sẽ không bao giờ để tóc đen, sẽ không bao giờ mặc những bộ đồ thế này, sẽ không bao giờ vâng vâng dạ dạ với người khác, sẽ không bao giờ nấu ăn, sẽ không bao giờ quét dọn, rất ít khi động vào sách vở và sẽ không bao giờ nhắc đến hai chữ "tiết kiệm". Không biết nguyên nhân khiến nó thấy đổi là gì, nhưng đây thật sự là một điều tốt. Em gái của anh cuối cùng cũng trưởng thành rồi. 

Còn về chuyện nó càng ngày càng trở nên "nam tính", anh cũng không biết phải làm sao. Mẹ sinh ra nó thì mất, hai bố con đều xem nó như một đứa con trai mà nuôi nấng. Bố dạy nó luyện võ, anh thì dạy nó chơi thể thao. Tóc của nó đều được cắt ngắn. Trừ đồng phục ra thì trong tủ đồ của nó không có một chiếc váy nào. Búp bê, kẹp tóc, nơ,.. những thứ thuộc về con gái đều không có. Cho đến khi hai người nhận ra mình sai rồi thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Nó, càng lớn thì phong cách càng giống con trai. Nên bây giờ nó thành như thế này cũng do hai người mà ra thôi. Không trách ai được.

[Ting, kích hoạt nhiệm vụ thứ hai, nhận được tiền lương từ việc làm bán thời gian, không ảnh hưởng đến việc học. Thời hạn: hai tháng Thưởng: 10000 điểm tiền tài, mở khoá kỹ năng thứ hai, phạt: không.] 

Nó vừa tiễn Thế Lâm thì nghe thấy hệ thống thông báo. Có lẽ tín ngưỡng chi lực đã đủ để kích hoạt nhiệm vụ. Nhưng mà, nhiệm vụ này có chút kỳ quái.

Việc làm bán thời gian, không ảnh hưởng đến việc học thì chỉ có làm tại nhà. Nghĩ nghĩ một lúc, nó chợt nhớ đến biên dịch. 

Biên dịch, nói khó cũng không, nói dễ cũng không dễ. Nó phụ thuộc vào việc bạn có kiên trì với nó, có yêu thích nó hay không. 

Nó làm biên dịch tự do được 6 năm rồi. Ban đầu là dịch tài liệu của ba mẹ, đến khi được hai người duyệt thì dịch tài liệu theo yêu cầu. Đứng vững rồi thì dịch sách, chủ yếu là về Hoá học. Có khi là tiểu thuyết, truyện ngắn, thơ của Anh, Mỹ, Trung, Hàn, Nhật, Đức, Ý, Tây Ban Nha và Pháp. Cho nên đây có thể xem như là quay lại công việc cũ. 

Sau vài phút tìm kiếm, cuối cùng nó cũng tìm được một trang web thuê cộng tác viên dịch thuật online, gọi là TFU. Không hạn chế giờ giấc làm việc, không cần bằng cấp, chỉ cần trung thực, tận tâm và giao bài đúng hạn.

Nó lướt xem quy định, điều khoản, toàn bộ trang web, thấy không có gì bất thường thì bắt đầu điền hồ sơ. Trang web yêu cầu một bản sơ yếu lý lịch, một CV và một bản dịch sang bất kỳ ngôn ngữ nào từ bài mẫu cho sẵn. Nếu như bản dịch bám sát hơn 90% so với bản gốc thì nó sẽ được nhận. Trong quá trình làm việc, nó sẽ được góp ý để nâng cao trình độ. Lương được tính theo chất lượng, số lượng bản dịch và số ngôn ngữ người dịch thông thạo. Mức lương khởi đầu là 4 triệu.

Bài mẫu là một bài văn ngắn bằng tiếng Anh, dài 11 trang word. Ngôn ngữ trong đây đa số đều thuộc về nghệ thuật, ít có từ liên quan đến học thuật. Xem ra bên kia yêu cầu trình độ tầm trung, cũng khá cao! 

Tay nó nhanh chóng lướt trên bàn phím, ngón tay nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh. Bộ não hoạt động hết công suất. Dịch xong, kiểm tra lỗi đánh máy, chính tả, nó nhấn gửi đi. Mất 3 tiếng để nó dịch sang tiếng Việt, Pháp, Hàn, Trung và Nhật. 

Xong rồi nó tắt máy, để ngón tay được thư giãn. Nó không muốn vì làm việc quá sức mà sau này tay mình không khoẻ.

"Tổng Giám đốc, đây là hồ sơ nhân viên mới của bộ phận biên dịch online." Người này là Nguyễn Thị Thanh Huyền, Trưởng phòng nhân sự của Trịnh Nhất, TFU là một bộ phận nhỏ của công ty này.

"Để đó đi!"

"Vâng."

Nói xong, cô về phòng làm việc của mình.

Trịnh Nhất Lâm cầm tập tài liệu trên bàn lên, mở ra. Không ngoài dự đoán của anh, bên trong chỉ có một bộ hồ sơ. Những người biên phiên dịch giỏi đều đầu quân vào làm việc toàn thời gian. Bán thời gian thì chỉ có người mới ra trường hay sinh viên đang cần tiền. Những người này thì kinh nghiệm không nhiều, mà yêu cầu của công ty hơi cao, làm cho họ có phần e ngại.

/Trương Thị Trúc Linh, 2004?/ Anh hơi kinh ngạc. Bình thường thì chỉ có sinh viên giỏi ngoại ngữ mới vượt qua vòng tuyển chọn. Anh không nghĩ một học sinh chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở cũng làm được việc này.

Hồ sơ viết được rất đầy đủ, CV xuất sắc. Nhưng mà, một đứa trẻ 15 tuổi có thể sử dụng được 4 ngôn ngữ (ngoại trừ tiếng mẹ đẻ) là sao đây? Hơn nữa, mỗi bản dịch đều sát nghĩa nhưng không làm tối nghĩa, ngữ pháp đều chuẩn xác, không dùng loạn từ vựng, văn phong phù hợp với ngữ cảnh, có thể làm rõ hết ý đồ của tác giả. Đây giống như là bản dịch của một biên dịch viên chuyên nghiệp chứ không phải của người chỉ mới mười lăm tuổi.

Còn một chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn nữa, khoảng thời gian từ lúc đứa trẻ này vào trang web đến khi gửi đơn chỉ có 3 tiếng 5 phút. Dịch sang một ngôn ngữ với lượng thời gian như thế này thì có thể xem là vừa đủ, nhưng đây có đến 5. Tốc độ này quả thật rất kinh người!

Không chỉ có Trịnh Nhất Lâm, kinh ngạc với trình độ, tốc độ của nó còn có phòng nhân sự. Cho nên bên đó mới không ngần ngại mà tuyển thẳng nó vào làm chính thức luôn. Đổi lại là những người khác thì họ còn phải qua vài lần thử việc nữa.

Người giỏi thế này, nếu không thuộc về công ty thì quá đáng tiếc.

Nghĩ nghĩ, anh nhấn điện thoại gọi cho ai đó.

"Thư ký Văn, lên phòng gặp tôi!"

"Tổng Giám đốc."

Anh đưa bản sơ yếu lý lịch của nó cho thư ký, nói: "Một ngày, thời gian của cậu."

"Vâng."

Sau khi gửi đi được mười phút, Linh nhận được mail của bên kia. Nội dung đại khái là nó đã được tuyển chọn. Ngày mai là có thể bắt đầu làm việc.

Được rồi, nhiệm vụ chính xem như hoàn thành.

Còn ba tiếng nữa thì đến giờ nấu cơm, nó liền vào "phòng học" đọc sách. Tiến độ tăng cấp bây giờ đã là 8/10.

Hôm nay nó quyết định đọc cuốn "The Universe in a Nutshell" (Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ) của Stephen Hawking. Cuốn sách là phần tiếp theo của "A brief history of time". Đây là nghiên cứu của Stephen Hawking về lịch sử của các lý thuyết vật lý, về vũ trụ, về Thuyết tương đối rộng của Albert Einstein và những ý tưởng về Đa lịch sử của Richard Feynman, về Thuyết không đầy đủ của Gödel, về màng P,... 

Nó không yêu vật lý, nhưng nó yêu vũ trụ. Vì thế "A brief history of time" và "The Universe in a Nutshell" là hai trong những cuốn sách về vũ trụ trong tủ sách của nó. Nhưng nó chỉ mới hiểu được cuốn đầu tiên thôi, còn cuốn thứ hai, nó chưa kịp nghiên cứu kỹ thì đã không còn sống.

Phải mất một thời gian dài để hiểu hết một cuốn sách về nghiên cứu khoa học như thế này. Nhưng có lẽ là bởi vì cơ thể đã được cải tạo, nó đã học thuộc trong vòng chưa đầy năm tiếng.

Vẫn còn thời gian, nó lấy toàn bộ sách lớp 10 ra xem. 10 tiếng, nó đã nhớ hết tất cả nội dung trong các cuốn sách, thậm chí nó còn nhớ được nội dung đó nằm ở trang nào.

Kỹ năng thứ nhất của nó đã thăng cấp đến Trung cấp 1, tiến độ 3/10.

Ra khỏi "phòng học", xuống bếp, chiều nay nó quyết định làm món trứng cuộn Nhật Bản kiểu Hàn, thịt luộc với canh rau củ. Hoàn thành ba món trong vòng chưa đầy 30 phút.

7 giờ tối, Thế Lâm về nhà, đi theo anh còn có hai chiếc xe.   

"Tổng Giám đốc." Thư ký Bình cùng bốn vệ sĩ bước xuống xe xếp thành hai hàng chào anh.

"Mang hết vào nhà đi!" Anh nhàn nhạt ra lệnh.

"Tuân lệnh!" Tất cả đồng thanh.

Vệ sĩ lần lượt mở từng cốp xe, lấy ra mười hai túi lớn cùng hai mươi túi nhỏ. Nhưng mà anh vẫn thấy chúng còn quá ít, có lẽ lần sau nên mua thêm.

Linh ngạc nhiên nhìn đống đồ vệ sĩ mang vào. Này cũng quá nhiều đi!

"Anh, cái này..."

"Tặng em. Xem như quà chúc mừng."

"Anh..." Nó thở dài "Em cám ơn." 

"Tổng Giám đốc!" Năm người xếp thành hai hàng chào anh.

"Mở hết ra!"

"Tuân lệnh!" Vệ sĩ lần lượt mở các túi ra rồi đứng ở một bên đợi lệnh.

Bên trong các túi là giày, sách và quần áo. Tất cả đều được mua từ JH, một trung tâm thương mại thuộc quyền sở hữu của Trương thị. Giá của mỗi món đều không hề rẻ.

Xong việc, anh phất tay cho họ ra về.

Linh cảm thấy bây giờ mình đang chịu một áp lực rất lớn. Nó không ngờ chỉ là thi đậu vào lớp 10 lại làm Thế Lâm kích động như vậy. Nếu sau này nó đạt kết quả cao hơn thì có lẽ anh sẽ mang hết sản phẩm của Trương thị về nhà mất.