Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 42




Editor: Đầu Gỗ.

Beta: Kỷ Kỷ.

Trại hè kết thúc, Ôn Niệm Niệm trở về nhà, cảm giác thật sâu, vẫn là ở trong nhà thoải mái nhất.

Nệm mềm mại, toàn bộ thời gian 24 giờ nằm điều hòa, cùng với việc duỗi tay là cơm lên tận miệng...

Quả nhiên, người ta đều nói hào môn dễ dàng dưỡng phế người ta.

Ôn Niệm Niệm cảm giác, nếu kỳ nghỉ hè không có tham gia trại, mà nằm liệt trong nhà, chờ thời điểm khai giảng đến có lẽ cô thật sự trở thành Ôn Niệm Niệm phế sài.

Ngốc tại trong nhà sih hoạt giống như phế sài, quá hạnh phúc đi!

Chạng vạng, Ôn Niệm Niệm dắt chó lông vàng đi ra ngoài dạo quanh, ở sườn dốc cửa tiểu khu gặp phải Văn Yến.

Cậu mặc một kiện áo T màu đen, dựa dưới tàng cây, tóc ngắn đen nhánh sạch sẽ lưu loát, tay đút túi quần, áo thun ngắn tay lộ ra cơ bắp đầy mạnh mẽ.

Hoàng hoàng hôn nắng hạ, thân ảnh thon dài của cậu ta phá lệ đĩnh bạt, vai rộng eo thon, quần đen phác hoạ đôi chân thon dài, có thể nói thân hình tỉ lệ hoàn mỹ.

Ôn Niệm Niệm hướng cậu giơ giơ tay, có chút vui mừng: “ Văn Yến, sao cậu lại tới đây!”

Khóe miệng Văn Yến mỉm cười, đứng thẳng thân mình nghênh hướng cô: “Tập huấn kết thúc, đến xem cậu thế nào.”

Ôn Niệm Niệm biết Văn Yến tham gia tập huấn thể dục, toàn bộ nghỉ hè đều không thấy bóng người.

“Tập huấn có cảm giác thế nào hả?”

“Rất mệt.” Văn Yến đúng sự thật nói: “Nhưng mà thời gian trôi qua cũng thật sự nhanh.”

“Là cái dạng, chỉ cần đầu chú tâm chỉ nghĩ làm một chuyện, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh.”

Văn Yến đề nghị nói: “ Tớ đưa cậu về nhà.”

“Được.”

Ôn Niệm Niệm chỉ chỉ đống biệt thự lưng chừng sườn núi phía trên kia: “Nhà ở chỗ đó, rất gần, cậu muốn ở lại ăn cơm chiều không?”

Cậu lắc lắc đầu: “Không được, người tớ như vậy, chỉ sợ gia trưởng sẽ không thích.”

Ôn Niệm Niệm nhìn cậu, cảm thấy cũng đúng… tuy rằng hiện tại trở về người đàng hoàng, nhưng trên người tổng thể vẫn mang theo một cổ lệ khí, đây là che lấp không được, gia trưởng đều thích cái loại hình học sinh xuất sắc như Giang Dữ, tuyệt đối sẽ không thích Văn Yến.

(P/s: chị làm như ra mắt bạn trai không bằng:> còn lo người nhà không yêu thích.)

Hai người đi dạo dọc theo đường lộ sạch sẽ, hướng về nhà.

Văn Yến giúp Ôn Niệm Niệm nắm dây dắt chó: “ Chú chó này gọi là gì?”

“Nó kêu Đại Mao, Đại Mao, tới đây, gọi ca ca.”

Chú chó lông vàng hướng Văn Yến vẫy đuôi, “Uông” một tiếng.

Văn Yến cười, mắt đào hoa hơi cong, con ngươi đen nhánh phảng phất như chứa đầy sao trời thật bắt mắt.

Cậu bỏ đi thói quen cười xấu xa, cười dữ tợn, đây là mỉm cười phát ra từ nội tâm, không khỏi cũng... Quá động lòng người đi!

Tới cửa nhà, Văn Yến ngừng bước chân.

Bản năng đàn ông cho cậu cảm giác cách đó không xa, hình như có hơi thở uy hiếp nào đó.

Cậu giương mắt hướng tới cửa biệt thự Ôn gia nhìn lại, quả nhiên, trông thấy Giang Dữ.

Ôn Niệm Niệm cũng thấy được Giang Dữ, kinh ngạc hỏi: “ Cậu làm sao mà... Cũng tới đây?”

Hôm nay là ngày mấy vậy, ngày thường không thấy bóng gia hỏa này, hôm nay bỗng dưng lại tề tụ ở cửa nhà cô.

Diệp Tân Ý cũng đi ra, giải thích:“ Con đó, Giang Dữ là tới đây đưa thiệp mời.”

“ Vâng”

Ôn Niệm Niệm cũng không hỏi là thiệp mời cái gì, hơn phân nửa chính là trưởng bối trong nhà lui tới, không có quan hệ gì với cô.

Bởi vì là tố gặp trưởng bối, hôm nau Giang Dữ mặc phá lệ khéo léo, cúc áo sơ mi trắng không cẩu thả mà cài tới cổ, che đi phần da thịt trắng nõn, quần tây đen phác hoạ đôi chân xinh đẹp hiện ra vài phần hương vị cấm dục.

Tay áo cuốn tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn da trắng mịn có chút gầy.

Cùng với Văn Yến bên cạnh tay nhẹ nhàng đầy tùy ý đút túi hoàn toàn là hai loại phong cách đối lập.

Hai người liếc nhau, ánh mắt ẩn ẩn địch ý.

(P/s: lần thứ hai đối mặt tình địch)

Diệp Tân Ý hỏi Ôn Niệm Niệm: “Niệm Niệm bạn con tới nhà chơi hả?”

Văn Yến xoay người, hướng Diệp Tân Ý lễ phép ân cần thăm hỏi: “ Dạ, chào dì cháu là Văn Yến.”

“ Tốt tốt tốt, mau vào nhà ngồi, uống ly nước lạnh, hôm nay thế nhưng trời thật quá nóng.”

“Không cần đâu dì, cháu đi ngay bây giờ.”

Diệp Tân Ý đi vào trong nhà, Văn Yến từ trong túi quần lấy ra một cái hộp bằng nhung đầy tinh xảo đưa cho Ôn Niệm Niệm nói: “Cho cậu quà.”

Ôn Niệm Niệm hơi hơi có chút giật mình: “Vì sao muốn tặng quà cho tớ?”

“Thích đưa, liền tặng.”

Văn Yến nói ra lí do đầy đơn giản thô bạo.

Ôn Niệm Niệm nhìn hộp quà tinh mỹ, nhìn qua hẳn là giá trị xa xỉ, cô chần chờ nói: “Quà này quá quý trọng không nhận được.”

Văn Yến cười nói: “Vậy cậu mở ra nhìn chẳng phải sẽ biết sao.”

Ôn Niệm Niệm hoài nghi mở ra dải lụa màu lam, mở hộp quà, thình lình phát hiện, quà lại là... Một quả trứng!

Cô duỗi tay cầm lên, Văn Yến nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, là đồ thật.”

Ôn Niệm Niệm thật cẩn thận đem nó lấy ra, đặt ở lòng bàn tay vuốt ve, giống trứng bồ câu không sai biệt lắm, vỏ mỏng giòn, có chút hơi trong suốt, còn không phải hàng mỹ nghệ...

Đây chính là một quả trứng!

“ Cậu…lấy ở đâu ra vậy?”

“Thời điểm tập huấn nhặt được.” Văn Yến không chút để ý mà nói: “Có thể là chim sẻ, hoặc là trứng bồ câu, không biết còn có thể ấp ra chim nhỏ không, nếu ấp không ra, ăn cũng được, giá trị dinh dưỡng hẳn là không thấp.”

Ôn Niệm Niệm:……

Cho nên, đóng gói trịnh trọng như vậy chỉ là đưa một quả trứng chim cho cô ăn sao!

Ánh mắt Giang Dữ khinh phiêu phiêu, cũng rơi xuống quả trứng kia, mím môi.

Cậu nghĩ, hình như không có quà gì khác người để tặng nên mới... có quà tặng sáng tạo như vậy.

(P/s: bể giấm bể giấm.)

Trong lòng có chút khó chịu.

Ôn Niệm Niệm đem trứng chim thật cẩn thận mà thả lại hộp nhung tơ, sợ vỡ vụn.

“Cho nên phần lễ vật này đủ quý trọng không?” Văn Yến nhướng mày hỏi.

“Quá quý trọng!” Ôn Niệm Niệm cười nói: “Nhưng mà tớ thực sự thích, sẽ nhận, cảm ơn! Khi nào ấp ra chim nhỏ sẽ mời cậu tới nhà chơi.”

“Không có khả năng ấp ra được.” Giang Dữ mặt vô biểu tình nói: "Trừng này rời khỏi chim mẹ liền bỏ đi.”

Văn Yến nhạy bén nghe ra lời nói Giang Dữ mang địch ý, nói: “ Cậu hiểu rất nhiều, không hổ là học sinh xuất sắc.”

“Cảm ơn, cậu cũng không kém, có thể làm ra sự tình tàn nhẫn như vậy.”

Văn Yến nhẹ "a" một tiếng, bước lên nửa bước:“ Thời điểm lão tử tàn nhẫn, ai đó vẫn còn đang ở phòng học đọc thơ Đường."

Lời còn chưa dứt, Ôn Niệm Niệm nhanh chóng chắn trước người Giang Dữ, ngăn cách hai nam nhân giương cung bạt kiếm.

Cô cũng không biết, Giang Dữ ngày thường một tiểu công tử thanh thanh đạm đạm, không yêu, không cùng người khác so đo như thế nào lại giằng co cùng Văn Yến, Văn Yến cũng không phải là người có tính tình tốt.

Ôn Niệm Niệm che ở trước người Giang Dữ, đối mặt Văn Yến phòng bị ý vị thực rõ ràng.

Còn chưa từng có một cô gái nào đem cậu che chắn ở phía sau như này đâu.

Giang Dữ nhìn thân thể nho nhỏ của cô, bỗng nhiên... không vui trong lòng cũng phai nhạt bớt.

Khóe mắt Văn Yến run rẩy, đáy mắt đen nhánh xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Cô theo bản năng bảo vệ cậu (Giang Dữ), biểu tình khẩn trương, là sợ cậu (Văn Yến)thương tổn cậu ta.

Bản năng lựa chọn, thường thường chính là nội tâm lựa chọn.

Giương cung bạt kiếm vài phút, phút chốc trên người Văn Yến tràn đầy địch ý, khóe miệng bỗng nhiên giơ lên mỉm cười, mang theo cặp mắt sáng quắc đào hoa, hết sức câu người.

Nhưng mà tươi cười này, thật sự là tà đạo.

Cậu ta giơ ngón trỏ, chỉ chỉ Giang Dữ, cái gì cũng chưa nói, xoay người rời đi.

Một động tác cuối cùng kia có vài phần uy hiếp.

Giang Dữ tự nhiên cũng không sợ cậu ta, rút tầm mắt về, nhàn nhạt mà rơi xuống trứng chim trong tay Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm không phát hiện, còn trách cứ mà nói: “ Cậu ấy tính tình không tốt, cậu khiêu khích cậu ấy làm gì không biết.”

Giang Dữ không phải cố tình khiêu khích cậu ta, vốn dĩ cậu cùng Văn Yến không có quen thuộc gì nhau, nhưng mà cậu ta... người đưa cho cô quả trứng kia mà thôi.

Trong lòng có chút xa cách, không thoải mái.

Cậu hình như chưa từng tặng quà cho cô, mặc dù là có tặng cũng không tặng được vật sáng tạo như thế.

Xưa nay chưa từng có cảm giác mất mát, vậy mà bỗng nhiên nảy lên trong lòng.

Quá khứ vô luận làm cái gì, cậu đều tuyệt đối ưu tú, nhưng giờ khắc này cảm giác được chính mình kỳ thật... không phải thật sự ưu tú.

“Này cậu suy nghĩ cái gì vậy.” Ôn Niệm Niệm chạm chạm tay cậu.

“Không có gì, đi đây.”

Giang Dữ xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi, bóng dáng thanh thanh lãnh lãnh và hoàng hôn cùng nhau rời xa, một tia sương chiều cuối cùng cũng biến mất ở phía chân trời.

Ôn Niệm Niệm xoay người vào nhà, con ngươi mẹ cô lộ ra một chút ý vị thâm trường: “ Con gái của mẹ, thật là có phong phạm của mẹ năm đó, không hổ là chính mẹ sinh ra.”

“Mẹ nói cái gì thế.”

“Không có gì, mẹ năm đó cũng là phong hoa tuyệt đại, bao nhiêu người theo đuổi đó nha, ở một đống nam nhân chọn lựa kỹ càng, mới tuyển ra ba của con, cho nên ánh mắt nha đầu con phóng lâu dài, đôi mắt cũng phóng lượng một chút, hiện tại đều là một đám tiểu tử, tuyển không đa dạng, chờ ngày sau.”

Ôn Niệm Niệm nhếch miệng: “Mẹ, người nghĩ đến đâu thế không biết, hai người đó đều là bạn của con, giống như Quý Trì, Căn Di.”

“Thật sự là như nhau sao, vì sao Giang Dữ lại tự mình tới gặp con đưa thiệp mời sinh nhật?” Diệp Tân Ý giơ giơ trong thiệp mời trong tay lên.

“Sinh nhật, ai sinh nhật, sinh nhật ai?” Ôn Niệm Niệm tò mò tiếp nhận thiệp mời, mặt trên dùng chữ nhỏ tinh tế mạnh mẽ viết một hàng tin tức mời sinh nhật.

"Sinh nhật của Giang Dữ?”

“Đúng vậy.” Diệp Tân Ý kéo dài giọng điệu, nói: “Giang gia tổ chức sinh nhật cho vị đại thiếu gia, sẽ mời các nhân vật nổi tiếng nhân sĩ trong giới,coi như là một lần thịnh hội, theo lý thuyết quy cách tuyệt đối không nhỏ, không tính tư yến, thế nhưng có thể để vị thiếu gia này tự mình tới đưa thiệp mời cho con, Niệm Niệm nhà ta có mặt mũi rất lớn nha.”

Ôn Niệm Niệm biết tính tình Giang Dữ này lạnh lùng, có thể để cậu tự mình tới cửa đưa thiệp mời, cũng coi như là sự việc hiếm thấy.

……

Hai ngày sau, Ôn Niệm Niệm cùng Căn Di, Quý Trì dựa theo địa chỉ trên thiệp mời, đi tới khách sạn lớn tham gia tiệc sinh nhật Giang Dữ.

Yến hội sinh nhật dữ dội long trọng, Giang gia bao toàn bộ tầng bốn của khách sạn, để các khách nhân hưởng dụng mỹ thực và giải trí.

Mà tầng năm còn lại chính là nơi tổng tài nào đó đang tổ chức hôn lễ, vốn dĩ cũng là yến hội náo nhiệt, nhưng bởi vì vừa lúc đó phải dự sinh nhật tiểu công tử tập đoàn Giang Thị, hai bên cùng so sánh, hôn lễ vị tổng tài nào đó liền có vẻ tiêu điều, cô đơn hơn rất nhiều.

“Niệm Niệm, mau xem, đoàn xe xa hoa thật nha!”

“Niệm Niệm, người kia, có phải minh tinh không.”

“Tớ thấy cái gì thế này! Bánh kem hai tầng cao vậy là lần đầu tiên tớ thấy đó!”

……

Quý Trì giống hệt như bà ngoại Đại quan viên Lưu Tiến, toàn bộ hành trình đều “Ai da tớ xem”, “Ai nha má ơi”......

Ôn Niệm Niệm ghét bỏ mà nói: “Đến nỗi vậy sao, quay đầu nhìn lại ba ba thổ hào của cậu, cũng làm một cái tiệc sinh nhật, khẳng định so với Giang Dữ còn long trọng hơn nhiều.”

“Tính là cái gì.” Quý Trì liên tục xua tay:

“Tớ thật sự không thích yến hội như vậy, để cho mọi người nhìn mình, tình nguyện đào cái động đem mình chôn còn hơn.”

Ôn Niệm Niệm biết, Quý Trì không phải cố ý điệu thấp, cậu là người có nhân cách được người khác lấy lòng, nhưng đặc biệt không thích trở thành tiêu điểm trong đám người, cho nên tiệc sinh nhật long trọng cậu ta ứng phó không được.

Mà Giang Dữ cùng cậu ta hoàn toàn bất đồng, cậu (Giang Dữ) sinh ra đã là cả hòn ngọc quý trên tay của cả gia đình, bị chịu mọi chú mục, ưu tú sáng lấp lánh.

Mà hôm nay nhìn đến cục diện long trọng như vậy, Ôn Niệm Niệm mới chân chính cảm giác được, Giang Dữ là người được trăm ngàn sủng ái tới mức nào.

“Tới rồi!” Quý Trì vội vàng lôi kéo Ôn Niệm Niệm: “Wow! Hôm nay đảo ca, quá soái đi!”

Ôn Niệm Niệm nhìn theo hướng tay Quý Trì chỉ, trong đám người, Giang Dữ một thân tây trang đen, cắt may khéo léo, thân hình thẳng tắp mà thon dài, ánh đèn đánh vào trên sườn mặt anh tuấn của cậu, màu sắc con ngươi thanh sáng trong, tựa hồ ngay cả lông mi cũng đều tỏa sáng.

Khí chất, thanh lãnh văn nhã.

Ở đây không ít người đều là tây trang giày da, nhưng mà không ai có thể giống cậu, đem âu phục lộ ra khí chất thanh quý.

Trên mặt treo biểu tình lãnh đạm, tựa hồ náo nhiệt chung quanh đều không có quan hệ với cậu.

Chỉ có khi quay đầu lại,một khắc kia trông thấy Ôn Niệm Niệm, khóe miệng mới nhợt nhạt mà dương lên.

Trong nháy mắt, tất cả băng tuyết đều tan rã.