Nhìn đám người vẫn không từ bỏ được ý định, Tử Sở Tuyên chỉ cười lấy một cái, rồi nói.
"Người kia chỉ sợ sẽ không đồng ý, mà tôi cũng không thể nào bỏ lại người đó đê tham gia một bữa tiệc đúng chứ!"
Túc Lăng: "Vậy không biết vị kia là ai? Tôi sẽ đích thân mời người đó!"
Nghe Uyển Uyển nói hôm sinh nhật Kim Như Thuần, Tử Sở Tuyên đi cùng với người thừa kế Phan gia - Phan Việt Vân tới, chắc sẽ không phải hôm nay Tử Sở Tuyên có hẹn với Phan Việt Vân đi?
Như vậy cũng tốt, nghe nói Phan Việt Vân vẫn chưa có vị hôn thê, nhân cơ hội này để Uyển Uyển Uyển tiếp cận anh ta.
Nếu có thể khiến Phan Việt Vân thích Uyển Uyển cho dù không thể lôi kéo Tử gia, có Phan gia ở phía sau, Túc gia cũng không sợ sẽ bị phá sản nữa.
Tử Sở Tuyên vừa tính từ chối rồi chuồn đi thì Tần Phòng từ tầng trên chạy xuống đi đến chỗ cô, cúi đầu chào một cái, dáng vẻ cung kính nói
"Tịch tổng thấy Tử gia chủ mãi chưa tới, nên bảo tôi xuống chờ!"
Ba người nhà họ Túc nhìn thấy Tần Phong kinh ngạc không thôi.
Theo như Tần Phong nói, Tịch tổng trong lời Tần Phong còn ai khác ngoài Tịch Mặc Thương.
Vậy có nghĩa là người có hẹn với Tử Sở Tuyên chính là Tịch Mặc Thương chứ không phải là Phan Việt Vân!
Lúc này bọn họ mới hiểu vì sao Tử Sở Tuyên lại người kia sẽ không đồng ý.
"Cũng không có gì, chỉ là gặp được Túc gia chủ cùng phu nhân và tiểu thư ở đây nên đứng nói chuyện chút, không ngờ lại quên mất thời gian.
Thứ lỗi cho tôi!"
"Vậy lên thôi, thức ăn nguội rồi sẽ không ngon!"
Tử Sở Tuyên gật đầu, nói lời tạm biệt với ba người Túc gia rồi quay người rời đi.
Ba người kia dù không muốn cũng không thể làm gì.
Tử Sở Tuyên được dẫn tới tầng cao nhất của Alva.
Ở Alva tầng càng cao thì số tiền bỏ ra càng nhiều, mà tầng cao nhất cũng chỉ những gia tộc giàu và quyền lực bậc nhất Đế Đô mới có thể đi lên.
Tần Phong giúp cô mở của, hơi cúi người tay hướng vào trong, cung kính nói: "Tử gia chủ, mời!"
Tử Sở Tuyên bước vào trong, Tịch Mặc Thương đã ngồi đó đợi từ sớm, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngước mắt lên nhìn.
Tử Sở Tuyên rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện Tịch Mặc Thương, ánh khẽ liếc xung quanh.
Bày trí rất đơn giản, cả một căn phòng to như vậy nhưng lại chỉ có một cái bàn, và hai cái ghế được lót đệm.
Đèn được thắp sáng trưng, tường sơn màu trắng, mặt tường hướng ra bên ngoài đều được thay thế bằng mặt kính có thể nhìn được ra bên ngoài.
Đây là tầng cao nhất, đứng từ trên này có thể thu được cảnh sắc của Đế Đô.
Đơn giản nhưng không đơn điệu, mang lại cảm giác rất gần gũi.
"Tịch tổng hình như rất thích màu trắng!"
Người này lần nào gặp cũng mặc màu trắng, giờ đến nhà hàng của anh ta cũng chủ yếu là màu trắng.
"Cô không thích màu trắng?"
"Không hẳn là không thích.
Chỉ là màu trắng quá mức trong sạch, cảm giác khó có thể dung hợp!"
Đối những chuyện trong quá khứ mà nói, màu trắng thật sự không hợp với cô!
Tử Sở Tuyên thanh lãnh đáp, thái độ trở lên vô cùng lạnh nhạt, nào còn bộ dáng nhiệt tình như ban ngay hay hôm qua.
Tịch Mặc Thương rũ mắt, che giấu đi tâm tư trong lòng, trong lòng hiện lên vẻ không vui.
Đáng lẽ phải như hôm qua mới đúng!
Suốt cả thời gian dùng bữa sau đó, ngoại trừ ăn và nói về chuyện hợp tác ra thì không còn nói thêm gì nữa.
Thái độ của Tử Sở Tuyên vẫn rất lạnh nhạt, cũng nói rất ít, ngoài trừ khi nói đến việc hợp tác ậm ừ hai ba câu thì không nói thêm gì nhiều.
Bữa ăn cứ như vậy kết thúc.
Tử Sở Tuyên chào tạm biệt một tiếng rồi ra về.
Tịch Mặc Thương vẫn ngồi đó, suy nghĩ về thái độ lạnh nhạt của Tử Sở Tuyên.
Tần Phong đứng bên ngoài chờ, thấy Tử Sở Tuyên đi ra cũng tiễn cô một đoạn rồi đi vào bên trong.
Vừa mới mở cửa đi vào liền nghe được Tịch Mặc Thương nói.
"Lát nữa đổi lại toàn bộ quần áo của tôi thành màu đen đi, vứt hết mấy món đồ màu trắng đi.
Cách bày trí của toàn bộ nhà hàng, khách sạn của Tịch gia cũng nên đổi lại!"
Tần Phong hơi ngẩn người.
Ông chủ sao đột nhiên lại thay đổi gu rồi?.