Kim Phu Nhân cúi chào mọi người.
Đột nhiên ánh mắt bà rời vào cô gái trong chiếc đầm màu xám, trong đôi mắt hiện lên sự nghi hoặc, cùng kích động.
Cô gái kia có dung mạo thật giống người đó.
Không đâu, người giống người trên thế giới này có rất nhiều, hiện tượng song trùng không ít, chắc chỉ là sự trùng hợp thôi.
Ngại với nhiều người ở đây đang chăm chú nhìn, Kim Phu Nhân không dám biểu hiện quá rõ.
Nhưng Tử Sở Tuyên đứng đó lại thu hết biểu cảm vừa rồi của bà ta vào mắt.
Trong lòng chỉ cười lạnh.
Lúc đầu không chắc chắn suy đoán của mình, còn bây giờ cô chắc chắn điều cô suy đoán.
Thật không ngờ giết bà ta rồi mà ông trời vẫn còn cho bọn họ gặp lại nhau ở một thế giới khác.
Lần này những gì chúng ta nợ nhau nên tính một thể.
Ánh đèn trong phòng lần nữa trở lại bình thường, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Thắp nến, ước, cắt bánh kem rồi nhận những món quà của đám nhà giàu.
Từng lời nịnh hót rót vào tai Kim Như Thuần và Kim Phu Nhân.
Năm nay có vẻ như náo nhiệt hơn mọi khi, khi lần đầu nhân vật bí ẩn chưa từng lộ diện đã xuất hiện.
Vốn dĩ những ngày như này, ánh hào quang sẽ thuộc về nhân vật chính, nhưng có vẻ năm nay Kim Như Thuần xui xẻo khi Tử Sở Tuyên có mặt.
Rõ ràng bản thân chỉ đứng một góc nói chuyện với Phan Việt Vân nhưng những ánh mắt khác vẫn không ngừng đán lên người cô.
Người khác chú ý, Kim Như Thuần tất nhiên không thể bỏ qua.
Cô ta cầm một đĩa bánh kem, đưa tới trước mặt Tử Sở Tuyên, ngọt ngào nói.
“Chị gái xinh đẹp này, em chưa từng gặp chị trước đây, thật không ngờ trong tiệc sinh nhật của mình lại may mắn mời được một cô gái xinh đẹp như này tới dự!”
Tử Sở Tuyên có chút kinh ngạc trong thoáng chốc, rồi đưa ánh mắt dịu dàng về phía Kim Như Thuần, nhận lấy bánh kém.
“Cảm ơn lời khen của Kim Tiểu Thư!”
Phan Việt Vân nhìn bộ này dịu dàng hiếm có này của Tử Sở Tuyên, còn tưởng bản thân hoa mắt, trong lòng đã sớm chấn động không thể tả.
Mẹ ơi, Tử Sở Tuyên mà cũng có bộ mặt này?
Biểu cảm dịu dàng này vô cùng chân thật, như là thật tâm xuất phát từ trong tim, hoàn toàn không hề giống như là đang giả vờ.
Nhiều lúc Tử Sở Tuyên sẽ bày ra bộ mặt dễ gần nhưng đó hoàn toàn là sự giả tạo, không hề thật như lúc này.
Đột nhiên nghĩ tới Tử Sở Tuyên đã giả trai mấy chục năm, trong đầu nảy ra một ý nghĩ to gan.
Chắc sẽ không phải là giả trai lâu quá nên giới tính cũng đổi rồi đấy?
“Kim Tiểu Thư thân phận cao quí, cô ta cũng chỉ là một người bạn nhảy bám víu lấy Phan Thiếu để xuất hiện tại nơi sang trọng như này thôi!”
Trên đời này không thể có người luôn luôn được mọi người yêu thích.
Xấu quá sẽ bị mọi người ghét bỏ, mà đẹp quá cũng không ổn.
Giống như hiện tại.
Tử Sở Tuyên nhìn người vừa nói chuyện, đó là một cô gái tầm hơn mười chín, hai mươi tuổi, vẻ ngoài cũng được coi là xinh, trong đôi mắt hiện lên sự ghen tị.
Dựa vào đâu mà một đứa con gái không có chút địa vị danh tiếng nào lại có thể trở thành bạn nhảy của Phan Thiếu, còn được Kim Tiểu Thư bắt chuyện.
Gương mặt chắc chắn là hồ li tinh chuyển thế!
Tử Sở Tuyên nhìn ra được sự ghen tị trong đối mắt của cô ta.
Nhìn qua bên cạnh, thật trùng hợp lại là người quen.
Người bên cạnh cô gái đó không phải chính là người “chị gái tốt” của Minh Nhạc Y Túc Uyển Uyển hay sao?
Nếu cô nhớ không lầm thì người vừa mới nói chính là Thiên Kim Mẫn Gia Mẫn Châu!.