Iwasaki Gi, Du Thi Cảnh, Phan Việt Vân không hẹn mà gặp nhìn Tử Sở Tuyên rồi lại nhìn bóng lưng Tịch Mặc Thương đang dần khuất.
Tử Sở Tuyên thấy bọn họ để ý như vậy, chế diễu nói.
"Ba người thích anh ta hay sao, người ta đã đi rồi còn nhìn!"
"Bọn tôi là thẳng!"
Ba người đồng thời ngắt lên nói.
Tử Sở Tuyên nhún vai biểu thị không quan tâm, sau đó xoay người lại ngồi đối diện với giường bệnh của Iwasaki Gi.
Mắt hiện lên ý cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhẹ.
"Chúng ta có thể tiếp tục cuộc nói chuyện đang dang dở vì một người không đâu vừa nãy.
Mà quên mất tôi còn chưa biết tên của anh!"
"Bọn họ chưa nói cho cô biết?"
"Chưa, Du Thi Cảnh chỉ gọi anh là sát thủ đầu bảng, cũng vì cái người thừa thãi kia xuất hiện nên quên mất!"
"Iwasaki Gi!"
"Minh Nhạc Y!"
Chưa hết thời gian rời đi Tịch Gia nên vẫn phải dùng tới cái tên của người khác.
Chờ sau khi cô rời đi Tịch Gia, sẽ dàn dựng một tai nạn để cho cái tên Minh Nhạc Y thật sự biến mất.
Chỉ khi cái tên Minh Nhạc Y biến mất, cô mới có thể dễ dàng làm những việc mình muốn mà không tổn hại tới danh tiếng của Minh Nhạc Y thật sự.
Mặc dù cô là người của thế giới khác tới sống nhờ thân phận của cô ấy nhưng bản thân Tử Sở Tuyên cũng không thích phải sống bằng cái tên người khác cả đời.
Huống chi, Minh Nhạc Y cũng đã chết rồi, cô không thể thất đức đến nỗi dùng thân phận người ta đi làm chuyện xấu được!
"Minh Nhạc Y?! Cô không phải chính là đứa con gái nuôi của Túc Gia mới bị gả tới Tịch Gia sao?"
Iwasaki Gi kinh ngạc nhìn Tử Sở Tuyên.
Trong đầu nhớ tới những lời đồn thổi về Minh Nhạc Y, hiện tại gặp mặt trực tiếp, những lời đồn kia hoàn toàn không trùng khớp giống như là đang nói tới hai người khác nhau.
Người phụ nữ này chính là Minh Nhạc Y thì câu hỏi vì sao lại quen biết Tịch Mặc Thương cũng đã được giải đáp.
Du Thi Cảnh nghe Iwasaki Gi nói ra thân phận này cũng mới nhớ ra Minh Nhạc Y chính là ai.
Anh ta cũng kinh ngạc không kém thậm chí còn khoa trương hơn.
"Không thể nào? Cô tuyệt đối không phải là Minh Nhạc Y.
Minh Nhạc Y xấu ma chê quỷ hờn, cô xinh đẹp như này tuyệt đối không thể nào là con Quỷ Dạ Xoa đó được!"
Du Thi Cảnh từng gặp Minh Nhạc Y mấy lần, lần nào ấn tượng Minh Nhạc Y để lại cũng chỉ là bộ dáng xấu xí, tính cách nhút nhát nhu nhược.
Người phụ nữ trước mặt này nói bản thân chính là Minh Nhạc Y Du Thi Cảnh còn lâu mới tin.
Cái người trước mặt xấu xí chỗ nào? Nhút nhát, nhu nhược chỗ nào?
Đột nhiên Du Thi Cảnh cảm thấy phía sau trở lên lạnh lẽo, lông tóc dựng cả lên, cảm giác bất an tràn ngập trong lòng, trong lòng khóc không thành tiếng.
Không phải lại là cái thứ thành tinh kia nữa chứ?
Du Thi Cảnh chầm chậm quay đầu, Hồng Liên quanh thân bừng bừng sát khí đang lơ lửng trên không, mũi dao chĩa thẳng vào Du Thi Cảnh.
Giọng nói Tử Sở Tuyên vang lên.
"Tôi rất xấu sao?"
Cô nhớ khuôn mặt lúc chưa bị hủy dung của Minh Nhạc Y rất giống cô, Du Thi Cảnh dám nói Minh Nhạc Y xấu ma chê quỷ hờn không phải đang nói cô sao?
"Không không không! Tôi nào dám nói cô xấu! Cô xinh đẹp như thiên tiên, là tiên nữ lạc xuống nhân gian, là đóa hoa nở rỗ đẹp nhất thế gian, là dung mạo hoàn mỹ do Thượng Đế tạc lên, ngay cả dung mạo của Đệ Nhất Mỹ Nhân Đế Đô cũng không bằng cô!"
Du Thi Cảnh nói tâng bốc hết cỡ.
Phan Việt Vân kinh bỉ nhìn đối thủ cạnh tranh bao nhiêu năm, ngay cả anh cũng cảm thấy Du Thi Cảnh thật là mất hết tiền đồ!.