"Anh có muốn thử hay không?"
Tử Sở Tuyên chống cằm, mắt hơi híp lại, miệng nở một nụ cười nhẹ, vẻ mặt như đang dò hỏi.
Không biết có phải do vết thương hay do trời nóng mà Iwasaki Gi cảm nhận được sau lưng đã ướt mồ hồi.
"Tôi không có người thân!"
"Còn tôi thì có rất nhiều cách khiến anh nói ra thông tin tôi cần!"
Tử Sở Tuyên thu lại nụ cười, ngả người về phía sau, hai chân vắt chéo, nhìn như một tên hôn quân.
Iwasaki Gi hơi mím môi, đôi mắt rũ xuống không biết đang suy nghĩ chuyện gì, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
"Thứ này, tôi trộm từ Kim Gia.
Chính xác mà nói là từ Kim phu nhân!"
"Nói cho tôi nghe chút về Kim Gia!"
Kim phu nhân, có khi nào Kim phu nhân kia chính là người đó hay Kim phu nhân chi là vô tình có được miếng ngọc bội này?
"Cô không biết Kim Gia?"
Tịch Mặc Thương lưng tựa vào tường, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm Tử Sở Tuyên.
Đôi mắt như phủ một tầng sương mù khiến cho người khác khó lòng nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Biểu hiện không hề giống như trong tài liệu điều tra, những thông tin cơ bản của Đế Đô lại không nắm được.
Anh đã từng xem camera trong nhà, đêm tân hôn đó không có người nào đến thay thế Minh Nhạc Y, Túc Gia tất nhiên không dám lừa dối.
Trong lòng không khỏi hiện lên sự mâu thuẫn không biết người phụ nữ trước mặt có phải là Minh Nhạc Y hay không?
Dù là khả năng nào thì cũng vừa hợp lý vừa không hợp lý!
"Đế Đô có tam đại gia tộc đứng đầu, lần lượt là Tịch Gia, Phan Gia và Kim Gia!"
Phan Việt Vân vội vàng tiến lên giải thích nhỏ vào tai cô.
Anh ta cúi người xuống, nếu nhìn từ một góc độ khác thì hai người có vẻ đang có hành động khá thân mật.
Thật không may là đứng từ chỗ Tịch Mặc Thương nhìn đến thì giống như hai người đang hôn nhau.
Mặc dù biết hai người đó chỉ là đang nói chuyện nhưng Tịch Mặc Thương nhìn cảnh này thật sự ngứa mắt.
Phan Việt Vân bị kéo ra phía sau, lúc ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt "vô cùng thiện cảm" của Tịch Mặc Thương.
Cơ thể Phan Việt Vân cứng đờ, anh không biết bản thân đã đắc tội vị Tịch Tổng này lúc nào.
Người ta nói Tịch Mặc Thương tính cách thất thường đúng là không phải không có căn cứ.
Tịch Mặc Thương cúi người xuống, tay chống xuống thành ghế, mặt sát lại gần Tử Sở Tuyên.
Tử Sở Tuyên quay mặt ra, khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn.
"Tôi thân là gia chủ Tịch Gia, thông tin tôi biết còn nhiều hơn anh ta.
Cô muốn hỏi gì, hỏi tôi!"
Iwasaki Gi nhìn hai người đang "thân mật", lúc này mới chú ý đến sự hiện diện của Tịch Mặc Thương.
Sao Tịch Mặc Thương lại xuất hiện ở nơi này?
Người phụ nữ này không chỉ quen biết Phan Việt Vân còn quen biết cả Tịch Mặc Thương, thân phận của cô ta là gì?
Một người phụ nữ quen biết Phan Việt Vân có thể là chuyện bình thường, nhưng có thể khiến cho vị Tịch Tổng nổi danh chán ghét phụ nữ này chủ động lại gần thì đúng là không tầm thường!
Gương mặt Tử Sở Tuyên và Tịch Mặc Thương rất gần nhau, cả hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của đối phương rất rõ ràng.
Cứ nghĩ đây là một cảnh tượng lãng mạng cho đến khi nhìn đến đôi mắt của cả hai người đó.
Trong đôi mắt của Tử Sở Tuyên lẫn Tịch Mặc Thương không hề có một tia rung động nào.
Một người đôi mắt rất lạnh nhìn người khác như nhìn xác chết, còn một người lại rất bình tĩnh như không có chuyện gì.
Phòng bệnh thoáng chốc im lặng, ba cặp mắt đổ dồn về phía hai người đang "thân mật".
Mày Tử Sở Tuyên nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng, giơ tay đẩy Tịch Mặc Thương bản thân cũng đứng dậy.
"Lần sau đừng có lại gần tôi như vậy!"
Giọng nói không khó nghe ra sự cách xa trong đó.
Mỗi lần Tịch Mặc Thương lại gần cô, ai cũng nghĩ cô là người phụ nữ của anh ta, cô hoàn toàn không thích điều đó.
Được người khác biết đến với thân phận là người phụ nữ của anh ta cô thà là một kẻ vô danh tiểu tốt còn hơn!
Cuộc sống hôn nhân giữa hai người bọn họ cũng chỉ kéo dài chưa tới bốn tháng nữa, không nhất thiết phải quá gần gũi..