"Tìm tôi có chuyện?"
"Cô hiện tại chính là Tịch thiếu phu nhân, tôi thân là chồng hợp pháp của cô, chẳng lẽ không được phép tìm xem vợ mình ở chỗ nào?"
Tịch Mặc Thương tiến lên mấy bước áp sát lại gần Tử Sở Tuyên.
Càng ngày càng gần nhưng Tử Sở Tuyên không lùi lại, cho dù hai người có cách nhau chỉ còn một bước thì Tử Sở Tuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề di chuyển.
"Theo tôi quay về Tịch Gia!"
"Tôi sẽ về Tịch Gia, nhưng không phải lúc này.
Đợi tên nằm trên giường bệnh tỉnh lại, moi được thông tin tôi cần, tôi sẽ tự về, không cần anh nhọc lòng tới đây đón tôi.
Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi vào trong đây!"
Tử Sở Tuyên vừa quay người chân chưa kịp nhấc thì cổ tay lại bị Tịch Mặc Thương nắm lấy.
Trong đôi mắt Tử Sở Tuyên hiện lên tia không kiên nhẫn.
Nhìn thì như tảng băng di động, trên mặt lúc nào cũng viết người khác chớ gần, mà sao lúc này lại dây dưa mãi không xong thế?
"Hôm nay tâm trạng tôi không được tốt.
Nhân lúc tôi còn giữ được bình tĩnh thì nói một thể luôn đi, đừng làm mất thời gian của tôi!"
Tịch Mặc Thương từ lúc tới đây nhìn thấy cô cũng đã cảm nhận được sự khác thường so với mọi ngày.
Hai tháng tiếp xúc này, anh phát hiện cô có rất nhiều bộ mặt.
Trước mặt bà nội và Thái Nhữ thì luôn tỏ ra rất ngoan ngoãn, cử chỉ, lời nói lúc nào cũng rất nhẹ nhàng như một người cháu dâu thực thụ.
Ở trước mặt anh, có lúc biểu hiện rất ngu ngơ, nhưng có những lúc cuồng vọng đến ngứa mắt.
Còn hiện tại biểu cảm lúc nào cũng âm trầm, chỉ nói chuyện một lúc mà trên mặt đã hiện rõ sự khó chịu cùng không kiên nhẫn.
"Cô tính mặc cái bộ quần áo bẩn thỉu này đến ngày mai?"
Tịch Mặc Thương ghét bỏ nói, Tử Sở Tuyên đem tay anh ta hất văng ra.
"Có bẩn cũng là trên mặc trên người tôi.
Ai mượn anh chạy tới đây nhiều chuyện hả đồ chết tiệt! Anh rảnh như thế thì kiếm việc gì mà làm, chạy tới đây bình phẩm quần áo của tôi là có ý gì? Anh là đàn bà hay sao mà nhiều chuyện vậy? Tôi mặc thế nào động chạm đến cha mẹ tổ tiên nhà anh à?"
Tử Sở Tuyên chửi ầm dưới sân.
Không ít y tá, bác sĩ bên trong tưởng bên ngoài xảy ra chuyện gì tính chạy ra can, nhưng ra đến cửa bọn họ chỉ đành dừng lại đứng nhìn.
Tưởng chuyện gì, hóa ra là vợ chồng cãi nhau.
Hết cả hồn!
Không chỉ mấy ý tá, bác sĩ, tiếng mắng chửi của Tử Sở Tuyên cũng làm kinh động tới bệnh nhân bên trong.
Hầu như cửa sổ phòng bệnh đều mở ra, không ít người bệnh đứng trước cửa sổ hóng chuyện.
Bệnh viện này đa số chỉ toàn người già, bởi vì nơi này yên tĩnh không ồn ào.
Ai nha, vợ chồng cãi nhau, thật nhớ những ngày còn trẻ!
Cũng may bây giờ đã muộn, không còn mấy ai tới thăm người bệnh.
Chứ không để người khác nhận ra Tịch Mặc Thương, hôm sau chuyện này chắc chắn trở thành đề tài hot mất.
Tịch Mặc Thương đứng im đó nghe từng lời mắng chửi từ Tử Sở Tuyên mà không nói lời nào.
Đây chính là tính tình thất thường mà Tôn Dịch luôn nói?
Trong đầu đột nhiên nhớ tới mấy lời Tôn Dịch nói về phụ nữ.
"Phụ nữ chính là sinh vật khó hiểu nhất trên đời, lúc buồn lúc vui, tính tình thất thường không biết lối nào mà lần.
Hiểu họ không khác nào đang nghiên cứu một cuốn sách bách khoa.
Các cậu tưởng đào hoa được như tôi mà dễ!"
Hiện tại cũng thấy tên công tử bột Tôn Dịch kia nói lời có lý!.