edit:Mẫn
beta: Leo Leo
Ăn cơm tối xong trở lại Ngự viên, trong lòng Liễu Vận Thi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Phòng ăn tầng cao nhất của Quốc Hào, 388 người phục vụ một vị, Liễu Vận Thi mới biết được Nguyên Yên mỗi ngày đều ăn những thứ này.
Cơ hội Liễu Vận Thi đi ăn nhà hàng không nhiều. Liễu Lan Thiến hầu như toàn đến cùng đàn ông, không tiện mang con gái lớn như vậy theo. Lần trước Liễu Vận Thi đi nhà hàng sang trọng như vậy, là Liễu Lan Thiến chính thức mang cô ta đi gặp Nguyên Chấn, nói cho cô ta biết về sau hai mẹ con cô sẽ sống cùng người đàn ông này.
Bữa cơm này họ ăn hết hai ngàn. Liễu Vận Thi ăn mà nơm nớp lo sợ, cảm giác đầy nghi thức.
Nhưng cô ta luôn cảm thấy, nhà hàng sang trọng như vậy, chỉ khi có chuyện quan trọng mới đi. Ví dụ như lễ mừng thọ, ví dụ như mở tiệc chiêu đãi, ví dụ như cô ta cùng Nguyên Chấn lần đầu chính thức gặp mặt... Cô ta không nghĩ tới, chuyện này đối với Nguyên Chấn và Nguyên Yên, chỉ là bữa cơm hàng ngày.
Trở lại Ngự viên, Nguyên Chấn trực tiếp lên lầu, Liễu Lan Thiến tự nhiên muốn theo sau. Liễu Vận Thi đi kéo lấy bà.
"Mẹ, cho con ít tiền." Liễu Vận Thi nói.
Liễu Lan Thi nói: "Không phải bên trong wechat của con còn năm ngàn sao?"
Nhưng hôm qua, cũng không đủ đóng tiền đồng phục, mà Nguyên Yên thì không thèm để ý chút nào liền đóng tiền. Liễu Vận Thi ánh mắt ảm đạm, nói: "học sinh Lập An đều rất giàu, bạn học ngày hôm qua đưa con về nhà,xe của cậu ấy chính là Rolls-Royce. Về sau con học cùng những bạn này, vạn nhất cần mời khách thì làm sao bây giờ, bây giờ mẹ chuyển khoản cho con được không?"
Liễu Lan Thiến nghĩ nghĩ, nói: "Cũng phải, để mẹ chuyển cho con một vạn để đề phòng, đừng tiêu loạn."
Ngắt điện thoại, còn nói: "Về sau con chú ý một chút, ra bên ngoài thì khéo léo một chút, đừng lúc nào cũng kinh sợ như vậy, nhìn rất hẹp hòi."
Trên mặt Liễu Vận Thi cảm thấy hơi nóng, biện bạch nói: "Mẹ lại chưa từng đưa con đến những chỗ kia."
Lúc trước nếu Liễu Lan Thiến ở nhà, sẽ luôn bảo Liễu Vận Thi nấu cơm. Chính bản thân Liễu Lan Thiến có kỹ năng nấu ăn tốt, đã đích thân dạy cho Liễu Vận Thi, bởi cảm thấy đây là kỹ năng cần thiết của phụ nữ. Chưa nghe nói qua, muốn tóm lấy một người đàn ông, trước hết nên bắt lấy dạ dày của anh ta sao?
Nghĩ lại, đúng là bà ít mang con gái ra bên ngoài, khó trách ở bên ngoài so sánhcùng Nguyên Yên, liền thấy không phóng khoáng bằng, ngược lại là bà sơ sót.
"Được rồi, về sau sẽ thường xuyên mang con đi, từ từ sẽ tốt.", Liễu Lan Thiến nói,lại quan tâm hỏi, "ở Lập An cảm thấy thế nào, bạn học dễ sống chung không?"
Lại nói: "Mẹ nghe nói Nguyên Yên muốn đi Lập An, nghe nói trường học kia rất có tiếng tăm, mẹ đã cầu xin chú Nguyên rồi, để cho con vào trường đó. Một năm học phí liền mười vạn. Hai năm này con cố gắng một chút, điểm thi đại học cao chút. Chính con phải tự nâng cao trình độ, mới xứng với đàn ông càng tốt hơn. Hiểu chưa?"
Liễu Vận Thi rất rõ ràng. Mặc dù vào Lập An mới hai ngày, đã cảm thấy nam sinh ở trường học trước của mình, căn bản không thể so với nam sinh ở Lập An. Không nói những cái khác, chỉ nói về đi ra ngoài, xe đạp có thể so cùng Rolls-Royce sao?
"Con sẽ cố gắng, bây giờ con làm bài tập." Liễu Vận Thi gật đầu, nói nghiêm túc.Liễu Lan Thiến vui mừng sờ lên đầu con gái: "Đi thôi."
Nguyên Yên dẫm lên những tia nắng sớm bước vào lớp học, còn tưởng rằng mình là người đến sớm nhất lớp. Kết quả lại nhìn thấy trong nắng sớm, nam sinh vừa thông minh vừa lười nhác đã ghé vào mặt bàn ngủ.
Đã buồn ngủ, vì sao còn đi học sớm?
Nhưng thiếu niên bên trong nắng sớm đang ngủ say, hắn ghé vào trên cánh tay của mình, lộ ra một bên mặt, lông mi dài mà tinh tế, mũi dựng đứng, hình ảnh thật sự rất đẹp. Nguyên Yên liền không khách khí đứng ở đó thưởng thức vài giây.
Cố Thừa cảm nhận được ánh mắt, bỗng chốc mở mắt ra.
A, nhạy cảm như thế? Đây là sói hay là chó? Chó săn sao? Nguyên Yên nhíu mày muốn cười.Cố Thừa ngẩng đầu.
Thiếu nữ đứng ở bên trong nắng sớm, gương mặt nhu thuận, mặt mày mỉm cười, liếc nhìn lại, giống như hà thượng ngọc châu.
Cố Thừa liền ngưng mắt một lúc, sau đó chậm rãi hỏi: "Có việc?"
Nguyên Yên mỉm cười: "Muốn nhắc nhở cậu hôm nay đến lượt cậu, Sam sẽ đến kiểm tra."
Cố Thừa nói " Đã biết", lại nằm xuống. Lần này, chỉnh gương mặt hướng xuống, chỉ lưu lại cái đỉnh đầu đen nhánh cho Nguyên Yên.
Nguyên Yên liếc mắt nhìn cái tay ôm lấy khủyu tay, các đốt ngón tay thật là dễ nhìn, móng tay cũng được cắt mượt mà sạch sẽ, còn hiện ra chút màu hồng. A, thật làm cho người say mê!
Cố Thừa bỗng nhiên ngẩng đầu, Nguyên Yên chớp mắt một cái thay đổi biểu cảm say mê, cho Cố Thừa một nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn.
Ừ, răng cô rất trắng, rất chỉnh tề, nhìn rất đẹp. Cố Thừa nhíu mày: "Còn có việc?"
Nguyên Yên vô tội nói: "Chân cậu duỗi dài quá."
Cố Thừa nằm sấp đi ngủ, cái ghế bị kéo áp sát vào phía trước, chân dài một khuất một mực, thẳng đầu kia đều ngả vào Nguyên Yên trước ghế mặt đi.
Cố Thừa: "..." Chậm rãi thu hồi chân, ngủ tiếp.
Nguyên Yên ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi. May mắn, nhìn trộm chút nữa thì bị cậu ta bắt được.
Các bạn học tốp năm tốp ba tiến vào lớp học. Mặc dù thời tiết càng ngày càng lạnh, làm cho người ta không muốn rời khỏi ổ chăn. Nhưng dù sao vẫn còn đang tuổi trẻ khí thịnh, lúc đến trường học,tinh thần của mỗi người đã rất hăng hái.
"Nguyên Yên, lớp cậu thích đã chọn xong chưa?" Trương Hạc Nghiên lại gần hỏi.
"Chọn xong rồi." Nguyên Yên hôm qua đã nghiên cứu qua, "Taekwondo cùng tennis, đúng rồi, giáo viên phòng đàn với đàn dương cầm là tùy lúc hẹn trước, không cố định thời gian đúng không?"
Trương Hạc Nghiên nói: "Đúng,dùng phần mềm của trường học hẹn trước, tiếp theo cậu dùng điện thoại liền có thể giải quyết. Thư viện, cầu quán cái gì, hẹn trước đều có thể dùng. Cậu học nhiều như vậy?
"Đều là từ nhỏ đã học, cái nào cũng không muốn từ bỏ. Ngoại trừ ballet, cuối cùng cũng có có thể từ bỏ, tớ một chút cũng không thích, đều là mẹ tớ bắt tớ học." Nguyên Yên nói, "Tớ trước thử xem xem, nhìn xem sắp xếp thời gian, nếu là sắp xếp không được tớ sẽ điều chỉnh lại.
Trương Hạc Nghiên nói: "Đáng tiếc chẳng có cái nào có thể học cùng nhau."
"Cùng với chúng tớ." Miêu Miêu nói, "Tennis cùng tớ, Taekwondo cùng tớ với Phì Phì chúng ta ba cùng nhau học."
Uông Phỉ nắm chặt mặt Miêu Miêu kéo sang hai bên nói: "Cậu mới mập! Cậu mập nhất!"Vương Triết vai khoác cặp sách đi tới, mỉm cười hiểu rõ: "Sáng sớm liền trình diễn màn kịch bách hợp, nóng cay như vậy?"
"Trêu chọc người thật tiện!" Miêu Miêu cùng Uông Phỉ đuổi đánh tiện nhân này.
Ầm ĩ mãi đến lúc giáo viên nước ngoài cao to tóc vàng mắt xanh bước vào lớp học mới thôi."Buổi sáng tốt lành, các bọn nhỏ!" Đến từ nước Mỹ, Sam một gương mặt rực rỡ như ánh mặt trời, "Thầy tới kiểm tra học thuộc lòng. Hôm qua ban hai bạn học Quách đọc thuộc lòng rất tốt,các em nên nghe qua một chút, giọng nói rất mê người, nghe quả thực như người Mỹ. Nhưng giáo viên Lưu có nói cho thầy, ban nhất có bạn học Nguyên mới tới giọng nói cũng rất mê người,A,thầy nói là tiếng anh của bạn ấy."
Trong lớp cười vang.
"Để thầy xem xem hôm nay người phải lên kiểm tra là ai, giáo viên Lưu đặc biệt viết cho thầy một tờ giấy, bởi vì thầy luôn không thể nhận rõ khuôn mặt của các em, giáo viên Lưu sợ có người vào học thay."
Lại là một trận cười, bầu không khí thoải mái. Nguyên Yên nâng cằm lên, cũng cười cong mắt.Sam lấy ra tờ giấy kia, nói khoa trương: "Các em đừng ai nghĩ lừa gạt thầy, giáo viên Lưu viết rất rõ ràng, hôm nay lên bảng đọc thuộc lòng là—— hàng thứ ba cuối cùng bạn học Cố. Bạn học Cố, mời lên bục giảng. Bạn học Cố, bạn học Cố?
Sam liên tiếp hô hai lần "Mr. Gu" về sau, Cố Thừa rốt cục đứng lên, một tay xoa xoa mặt, một tay đút túi quần, lảo đảo đi về phía trước.
Cậu ta đi đến bục giảng xoay người, cuối cùng xoa nhẹ một bên mặt, tay đút vào trong túi quần. Lại giương mắt, trong mắt đã không còn buồn ngủ, con ngươi trầm tĩnh lạnh triệt.
Nguyên Yên nheo mắt lại, cảm thấy Cố Thừa ngước mắt lần đầu tiên, nhìn hẳn là chính mình.Không phải là ảo giác.
Cùng người thứ hai Nguyên Yên lên bục giảng ồn ào khác biệt, Cố Thừa còn chưa đi đến bục giảng, trong phòng học liền tự động yên tĩnh lại. Cậu ta lúc này con mắt quét qua, lại không có một người phát ra tạp âm.
Sam khoa trương "Wow~" một tiếng, giơ ngón tay cái.
Đây là khí chất.
Người đứng ở nơi đó không cần lên tiếng, người khác liền tự động im lặng. Nguyên Chấn chính là như vậy. Bởi vì quan hệ tuổi tác, Nguyên Chấn khí chất càng mạnh hơn. Nhưng Cố Thừa chỉ là một thiếu niên, cũng đã mơ hồ có khí thế giống Nguyên Chấn.
Nguyên Yên có chút ảo não. Bề ngoài của cô thật sự là điều gây trở ngại.
Tướng mạo của cô quá mềm mại, giọng nói cũng nhu hòa. Tại nhị trung Kỳ thị một năm kia, cô bỏ ra chút khí lực, mới khắc phục nhược điểm của bề ngoài, tạo nên uy tín tuyệt đối của bản thân.
Ở điểm này, cô so với Cố Thừa kém hơn nhiều! Nhìn tướng mạo và chiều cao của Cố Thừa, đứng ở nơi đó, cùng giáo viên ngoại quốc cao như nhau, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, vậy mà có thể thu hút ánh nhìn của người khác.
Đang ảo não, thanh âm từ tính trầm thấp truyền vào tai cô. Nguyên Yên kinh ngạc —— giọng Oxford, tiếng anh của Cố Thừa, vậy mà lại là giọng Oxford?
Tiếng anh của Nguyên Yên là giọng Mỹ. Cô đã từng tiếp xúc qua giọng Anh, nhưng cô muốn học nhiều thứ, vả lại cô cũng không lấy nước Anh làm mục tiêu, cho nên cũng không có bỏ ra thời gian dư thừa cùng tinh lực đi luyện.
Nhưng không thể phủ nhận, giọng Oxford thật là dễ nghe, đặc biệt là do giọng nói nam tính trầm thấp đến diễn dịch, tựa như đàn cello tuyệt đẹp.
May mắn Nguyên Yên không phải người cuồng giọng nam, nếu cô giống bạn thân Lý Du Nhiên như thế cuồng giọng nam, lại cuồng giọng nam công, cộng thêm tay đẹp của Cố Thừa, cô sợ là cho dù đánh đến bạc mệnh cũng muốn theo đuổi nam sinh này, quả thực muốn mạng.
Thật may mắn.
Người Mỹ là có tiếng mê giọng Anh, Cố Thừa vừa đọc xong bài khóa này, Sam quả thực là trong trạng thái say mê.
"Cực kỳ tốt! Không gì sánh kịp! Hoàn mỹ!" Lời ca tụng dù sao không cần tiền, liều mạng hướng trên người Cố Thừa, "Bạn học Cố, xin chờ một chút bạn học Cố, trước đừng vội quay về chỗ. Em quên chưa chỉ định người tiếp theo lên kiểm tra."
Vấn đề này không cần suy nghĩ, Cố Thừa con mắt nháy đều không nháy: "Vương Triết."
"má...... nó." Vương Triết đem đầu ngửa trên ghế dựa, bi tráng chất vấn, "Nghĩa khí đâu? Tình huynh đệ đâu? Tình bạn đâu?"
Ngồi cùng bàn miệng tiện thích đùa giỡn, nhưng cũng thật vui vẻ. Nguyên Yên chống cằm nhìn hắn, cười, con mắt cong thành trăng non.
Cố Thừa chân dài, một đường lối đi nhỏ hắn mấy bước liền bước qua, đi qua bên người Nguyên Yên, thoáng nhìn. Nguyên Yên có chỗ phát giác, quay đầu nhìn hắn, có chút nheo mắt lại.
Lại híp mắt, Cố Thừa nghĩ.
Giống con mèo con, vừa tỉnh ngủ, cái loại sữa manh.
Chớp mắt vừa qua bữa sáng, đến giờ cơm trưa. Nguyên Yên cùng Trương Hạc Nghiên vừa cười cười nói nói đi ra khỏi phòng học, không bao xa, liền bị Liễu Vận Thi vội vàng chạy tới đuổi kịp: "Nguyên Yên ——, cùng nhau ăn cơm đi."
Trương Hạc Nghiên bọn họ đều rõ ràng nhớ kỹ, Nguyên Yên nói qua, không biết học sinh chuyển trường này.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Nguyên Yên thần sắc lạnh xuống.