Khi Hồ Ly Biết Yêu

Chương 67




Trái với mong đợi của Yoo Kyung, tập Taekwondo cũng chẳng khác gì hành xác, so với Judo hay karate, taekwondo còn khó hơn nhiều. Thứ nhất, dùng chân là chính mà chân phải của cô hồi nhỏ từng bị gãy, phải bó bột mấy tháng thành ra không còn được dẻo dai như trước. Mà mỗi lần huấn luyện viên kêu cô ra tập riêng là y rằng vẻ mặt của ông trông rất khó coi. Yoo Kyung chán nản nhìn Yangyeon tập với mọi người, cậu dường như đang rất tập trung, hoàn toàn không để ý tới cô. Ngay cả trong giờ giải lao, cậu cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy cô một cái. Tất cả những gì cậu làm là dán mắt vào điện thoại, chơi liên minh cùng mấy người bên cạnh. Mỗi lần thắng một trận, cậu nở nụ cười rất tươi, giây phút đó trái tim của Yoo Kyung hoàn toàn lạc nhịp.

Yoo Kyung đang ở trong nhà vệ sinh, bỗng nhiên có hai nữa bước vào. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu một trong hai người đó không thừa lời nhắc tới cô.

"Cậu có thấy con bé hôm nay phải ra tập riêng không? Tớ thấy nó thỉnh thoảng lại liếc nhìn Yangyeon một cái. Đúng là loại con gái không biết xấu hổ, chắc nó nghĩ chỉ cần có nhan sắc là Yangyeon sẽ để ý đấy."

"Haha loại như nó, đến Do Bong Suk cũng chẳng thèm để ý, người gì mà ngu xuẩn không thể chịu nổi, đến mấy động tác đơn giản cũng không làm được, lại còn mặt dày dám đăng ký vào đơn chứ."

Chứng kiến có người nói xấu mình Yoo Kyung tức không chịu nổi. Ngay bây giờ cô chỉ muốn xông ra tát cho bọn họ lệch mặt. Nhưng nghĩ lại bọn họ vừa nghe tiếng, cô đã biết là ai? Người con gái nói đầu tiên là Lee Bona, còn lại là Kim Ji Hye, cả hai bọn họ đều đai đen. Nếu cô mà ra đôi co chỉ có thể nắm chắc phần thua, nói cô ngu xuẩn là đúng, nói cô có tình ý với Yangyeon cũng là đúng. Vậy cô còn tranh cãi gì nữa?

Quá uất ức Yoo Kyung đã xin về trước, về tới nhà lại thấy Do Kyung đang hì hục trong bếp, cô liền sà vào lòng chị rồi bật khóc nức nở. Từ nhỏ cho tới lớn, chưa bao giờ cô khóc đau khổ như này. Ngày xưa chỉ cần cô đòi, dù cho khó khăn đến đâu, mẹ đều mang về cho cô bằng được. Lúc ấy cô đã không thể hiểu được tình cảm bà dành cho mình đong đầy, vô bờ bến đến nhường nào. Thế rồi mẹ mất vì căn bệnh ung thư quái ác, một mình Do Kyung đứng lên gồng gánh ra đình bên các khoản nợ mà người cha để lại. Bằng từng ấy khi nhìn món đồ mình yêu thích bị cướp mất, cô chỉ biết đứng nhìn trong bất lực, hai mắt đỏ hoe, bàn tay chi chít vết thương.

"Em sao thế? Có chuyện gì à?" Do Kyung dịu dàng ôm em gái vào lòng, tay phải vuốt nhẹ mái tóc còn rối của Yoo Kyung. Vậy là sau từng ấy năm, cuối cùng Yoo Kyung cũng trở thành thiếu nữ rồi. Nếu mẹ ở trên trời mà biết chắc chắn bà sẽ vui lắm.

Yoo Kyung ngừng khóc, lấy tay lau nước mắt nhưng càng lau càng bị lem. Mascara của Missha dùng không thích tẹo nào, ai bảo dùng sẽ không bị trôi, sẽ không bị lem, lại còn dưỡng mi rất tốt...tất cả đều là một cú lừa.

"Em đang thích một người con trai, anh ấy đã giúp em lấy lại túi. Vì anh ấy, em không ngại khó khăn, đau khổ để học taekwondo, em muốn được thân thiết với anh ấy hơn. Nhưng mà đến cái liếc mắt, anh ấy cũng không thèm liếc nhìn em. Mặc cho em rất cố gắng đi sớm, ngày nào cũng như ngày nào, đều đến sớm nhất, đặt vào trong tủ của anh ấy một chai nước mà anh thích nhất. Mỗi lần thấy anh tập xong đều uống nước em mua, em đều cảm thấy rất vui." Nói đến đây Yoo Kyung liền thở dài, đôi vai bất giâc run lên, cô không hiểu, tại sao những thứ cô làm cho Yangyeon, anh đều không biết. Hôm qua ngay trước mặt cô, anh tỏ ra thân thiết với Lee Bona rồi lại khen Kang Jiyoon xinh đẹp, anh thực sự rất quá đáng.