Do Kyung phẫn nộ bóp cổ Jinwoo, ánh mắt cô chứa đầy sự tức giận, phẫn uất: “ Tại sao lại ngăn cản tôi, tại sao? “. Mỗi câu mỗi chữ được phát ra từ miệng cô là một lần dùng lực, bàn tay cô càng bóp chặt hơn.- Chỉ....đơn.....giản.....là......chị......ko.....thể....chết_ cậu thở hổn hển giữ lấy hai bàn tay của Do Kyung.
- Tôi sẽ giết cậu _ Do Kyung nâng cả người cậu lên khiến hai chân ko chạm đất.
Jinwoo cắn chặt môi chịu đựng vì hành động này của cô đã chứng tỏ người con gái cậu yêu thương ko phải là con người. Giả thiết của cậu đã đúng, sau lưng xuất hiện 9 cái đuôi màu trắng, cùng màu mắt xanh ngọc bích. Tóm lại Do Kyung chính là hồ ly trong truyền thuyết mà cậu từng được bà ngoại kể hồi nhỏ.
- Chị.....muốn....giết.....tôi....cũng.....được.....nhưng......xin......chị.....đừng......làm....hại.....bản.....thân.
- Ko cần cậu quan tâm _ dứt lời Do Kyung đẩy Jinwoo vào tường thật mạnh.
“ Phụt “, Do Kyung đã đến giới hạn của bản thân dẫn đến phun ra máu. Cô ngất lịm xuống đất. Lúc này sau cú ngã vừa rồi, Jinwoo bị thương ko hề nhẹ, đầu bắt đầu có dấu hiệu choáng váng. Khi cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp hình ảnh Do Kyung kiệt sức, cậu đã ko may mảy đến nguy hiểm chạy tới nâng cô lên.
Trước đây bà từng nói khi một hồ ly bị thương nặng thì nhất định phải cho nó uống máu động vật, nếu có máu người thì càng tốt hơn. Chính vì vậy cậu đã lấy hòn đá vừa nhọn vừa sắc ở dưới đất lên rồi cứa vào lòng bàn tay một đòn chí mạng. Máu chảy lênh láng, cậu ngậm máu vào miệng và đưa lên môi Do Kyung. Cứ như vậy ko biết Jinwoo đã cho cô bao nhiêu lít máu, rồi dần dần Do Kyung cũng chịu mở mắt nhìn chằm chằm vào người cứu mạng mình.
- Cậu biết tôi là hồ ly từ khi nào?
- Từ hồi chị tấn công tôi, lúc đó tôi đã vô tình thấy chị trong hình dáng của hồ ly.
- VẬY SAO CẬU CÒN CỨU TÔI? _ Do Kyung ko thể giữ nổi bình tĩnh.
- Nếu chị hỏi tôi tại sao thì cách tốt nhất là hãy hỏi trái tim tôi bởi vì chính tôi cũng ko hiểu tại sao.
- Cậu....._ câu trả lời của Jinwoo đã làm cô phải cứng họng.
- Xem ra chị đã khoẻ lại rồi, cho nên tôi hoàn toàn yên tâm.
Sau câu nói đó, Jinwoo đã chìm vào hôn mê sâu ( là ngất nhe).
- Cậu thật ngu ngốc, Song Jinwoo _ Do Kyung chỉ còn cách lắc đầu ko đồng ý.
“ Jinwoo con ở đâu “ _ tiếng của bố Jinwoo vang lên.
Do Kyung bèn vẫy tay gọi nhưng ngạc nhiên thay ông ấy ko hề nhìn thấy cô dù đang đứng trước mặt hẳn hoi. Thấy lạ Do Kyung mò mẫm giơ hai tay ra.....và phát hiện nơi cô và Jinwoo đứng là một ko gian khác. Chính vì vậy cô phải rời đi trước khi hoàng hôn tắt.
Nhờ vậy Jinwoo được đưa tới bênh viện, các bác sĩ chẩn đoán cậu bị thương nhẹ nhưng mất máu quá nhiều. Họ yêu cầu truyền máu ngay lập tức.
Khi Do Kyung trở về nhà là lúc màn đêm đã buông xuống, thật may Yoo Kyung đã đi ngủ từ sớm. Chỉ còn lại mình cô trầm mặc suy nghĩ về hiện tại, tương lai hay về quá khứ. Rốt cuộc trong quá khứ cô và Song Jinwoo là gì của nhau? Và tại sao Yoo Kyung lại yêu tha thiết cậu ta như vậy? Đúng là một mớ hỗn độn ko thể nào nói giải quyết là xong được.