Kỳ thật tôi cũng không lấy gì làm sợ hãi lắm, nhưng chẳng biết vì sao thâm tâm vẫn luôn bất ổn không sao áp chế được.
Thấy gương mặt Đặng Thiệu tái nhợt càng làm tôi thêm tức Đinh Đại Bằng xuống tay quá nặng
Rạng sáng 3,4 giờ đêm, chắc thuốc mê cũng hết tác dụng, Đặng Thiệu từ trong mơ tỉnh lại, hắn nhăn mặt, miệng khẽ than: “ Đau quá…”
Tôi vội vàng đứng lên, dò hỏi: “ Sao rồi, chú đau lắm à?”
Ánh mắt Đặng Thiệu trống rỗng, nhìn tôi bần thần, một lúc sao mới chậm rãi gật đầu.
“ Chú vừa bị thương, tốt nhất cứ ngoan ngoãn nằm đây nghỉ ngơi đi. Có vấn đề gì thì nói với cháu” Tôi bắt chước giọng điệu của mẹ khi chăm sóc tôi ốm, kéo chăn lên ngực cho Đặng Thiệu, nhẹ nhàng an ủi: “ Không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi”
“Đói…” Đặng Thiệu khẽ nói. ( Chú già lây bệnh moe =))))
“Đói bụng hả?”
Đặng Thiệu gật gật.
“Vậy chú nhớ nằm yên nhé, cháu đi mua đồ ăn cho”
Chờ Đặng Thiệu chậm rãi nhắm mắt, bấy giờ tôi mới yên tâm chạy ra khỏi phòng bệnh. Tôi chần chừ, giờ mới nhớ ra lúc ấy cuống cuồng chạy lên xe cứu thương, nào có đem theo đồng nào đâu, mua thức ăn cho hắn kiểu gì bây giờ.?
Bất đắc dĩ quay lại phòng bệnh, dù cố ý mở khẽ nhưng cửa phòng vẫn phát lên tiếng động chói tai, đôi lông mày người nằm trên giường nhăn lại nhưng thủy chung không mở mắt, lim dim một lúc lại yên ổn nhắm chặt.
Tôi nhẹ nhàng bước tới cái bàn duy nhất trong phòng bệnh, lôi đống quần áo của Đặng Thiệu ra lục lọi, rất nhanh liền tìm thấy ví tiền. Tôi nghĩ cũng không nghĩ, cầm ví tiền chạy mất dạng.
Bệnh viện là khu vực đặc thù nên xung quanh không thiếu cửa hàng mở 24/24. Tôi chọn đại một cửa hàng, vào mua mấy món ăn sáng cùng hai bát súp. Lúc trả tiền, tôi vô tình thấy trong ví Đặng Thiệu có tấm ảnh chụp, trong ảnh – một thiếu nên lái xe ô tô, mặc đồng phục học sinh, nụ cười tươi như ánh mắt trời, răng nanh trắng như tuyết, hai bên má còn có lúm đồng tiền dễ thương.
Tôi đoán đây chắc là ảnh chụp Đặng Thiệu khi còn là học sinh.
Móa, tên này hóa ra mắc chứng cuồng bản thân (=)))
Lúc quay lại phòng bệnh, bên trong xuất hiện thêm vài người, dựa theo quần áo của họ cũng dễ đoán là đồng nghiệp của Đăng Thiệu, bọn họ thấy tôi bước vào, nhỏ giọng hỏi: “ Trễ lắm rồi, cậu không định về nghỉ ngơi sao?”
Tôi lắc đầu, đặt đồ lên trên bàn, nói: “ Không sao, cháu còn muốn ở lại một chút nữa”
“Cậu ra ngoài mua đồ ăn hả?”
“Vâng, chú kêu đói bụng”
“Thật ra tôi rất tò mò, Đặng Thiệu sao lại có đứa cháu lớn như cậu, cũng chưa nghe hắn kể bao giờ”
Anh đương nhiên là không biết, ngay đến tôi của vài ngày trước còn chẳng ngờ tự nhiên sẽ mọc ra một ông chú thế này. Nhưng đằng nào cũng lỡ ăn cơm của người thì đành theo người. Để xem bữa nào về quê, tôi sẽ kể cho mọi người nghe: “ Tôi ở trong thành phố có chú là quản lí đô thị đó” chưa biết chừng chưa nói hết câu đã bị đánh cho tan xác.
“Nếu đã vậy cậu ở lại chăm sóc nhé, chúng tôi về trước. Sáng sớm mai sẽ quay lại”
Mấy anh chàng đồng nghiệp vừa rồi đi, Đặng Thiệu mở to mắt, nhỏ giọng hỏi: “ Bọn họ… đi hết rồi à?”
Tôi cũng không bị giật mình, xoay ngươi đến gần hắn: “ Về rồi, mai họ lại đến”
“Cháu yêu, chú đói bụng ”
“Đói thì tự lấy mà ăn chứ, còn chờ người khác phục vụ nữa”
Tôi lấy mấy món điểm tâm đặt vào bát, đưa cho Đặng Thiệu: “ Ăn đi này”
Đặng Thiệu nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, hai mắt ẩn tức giận nhìn tôi chằm chằm, ngữ khí yếu ớt chen thêm oán giận: “ Cháu à, đây là cách cháu chăm sóc chú mình đấy hả?”
Tôi bỗng nhiên nhận ra, tôi là cái loại ngu mới đi chịu trận chăm sóc tên ôn thần này.
Tôi đỡ Đặng Thiệu dậy, đặt hắn tựa vào đầu giường. Tiếp đó thổi thổi cho thức ăn nguội bớt, nhiệt độ hợp lí rồi lại thành kính bưng bát cho Đặng Thiệu: “ Bây giờ ăn được rồi chứ?”
Đặng Thiệu thử nâng tay rồi lại đặt xuống, ủy khuất nói: “ Tay không có sức nữa”
“Lắm chuyện” Chẳng còn cách nào khác, tôi đành vinh dự thay thế đôi tay không còn sức của ai đó, bón từng thìa cho hắn: “ Há mồm nào”
“Nóng lắm”
“Nóng?” Tôi giật mình, vội vàng đưa thìa thức ăn chạm môi, độ ấm rất vừa mà. Mặt tôi trầm xuống, nói: “Chú là cố ý phải không?”
Đặng Thiệu cười khổ: “Chú đều đã thành dạng thế này, làm gì còn sức đâu đùa giỡn với nhóc”
Tôi bán tin bán nghi, lại múc một thìa đồ ăn, đặt bên miệng thổi thổi thử độ ấm, sau đó đưa đến miệng Đặng Thiệu. Hắn chậm rãi há mồm ăn ngon lành.
“Chú không chê cháu bẩn hả?”
Đặng Thiệu nuốt thìa canh xuống, nói: “ Có đôi khi nhóc bẩn muốn chết, thế nhưng ở những thời khắc khó khăn thế này lại chỉ có nhóc chăm sóc chú, chê nhóc bẩn để đói chết luôn trong này hả?”
Ừ, cũng tập nói tiếng người rồi đấy
“Nếu có mẹ ở đây thì tốt......”
Tôi tiếp tục bón canh, một thìa lại một thìa khiến Đặng Thiếu thiếu chút nữa sặc chết, hắn than vãn: “ Nhóc muốn giết chú đấy à?”
“Nhà chú đi như thế nào??”
Tôi hỏi hết sức chân thành, Đặng Thiệu nghe xong lại sốt sình sịch: “ Nhóc hỏi địa chỉ nhà chú làm gì? Vụ này không được nói cho mẹ biết”
“Không phải chú muốn mẹ tới chăm sóc sao? Cháu gọi mẹ hộ chú”
“Không được gọi, mẹ chú trước giờ không thích nghề này, giờ mà biết chuyện sẽ khuyên chú đổi công tác mất” Đặng Thiệu giương mắt nhìn tôi: “ Vả lại không phải có nhóc sao? Vậy là đủ rồi”
“Tại sao lại phải có cháu? Vì sao cháu phải chăm sóc chú?” Tôi phụng phịu.
Đặng Thiệu hơi xoay thân dưới, tìm một tư thế nằm thoải mái rồi nói: “ Thứ nhất, nhóc là cháu, phải có trách nhiệm chăm sóc chú mình. Thứ hai, đánh chú bể đầu là anh trai thân yêu của nhóc, nhóc phải chịu trách nhiệm với chú, hiểu chưa?”
“Cái thể loại logic gì thế? Nghe không hiểu” Thật ra tôi hiểu hết, trừ điều thứ nhất nghe thối muốn chết, còn lại xét về tình về lí tôi cũng nên chăm sóc hắn.
“ Chú không bắt nhóc đền tiền viện phí, thuốc men là may cho nhóc rồi đó”
Tôi nghe xong, nóng nảy: “ Tại sao cháu lại phải chi tiền thuốc men?”
“Nhóc là em trai Đinh Đại Bằng”
Tôi á khẩu, cuối cùng lựa chọn thà chết cũng không khuất phục quân thù: “ Cháu không phải em trai anh ấy, chẳng qua là người cùng thôn thôi, liên quan gì chứ”
“Nhóc là cháu của chú”
“ Cháu là chủ nợ của chú” Tôi nóng nảy, bật dậy chỉ vào Đặng Thiệu: “ Chú chiếm tiện nghi cũng vừa vừa thôi, ông đây về, ai thèm quan tâm chú sống hay chết” Tôi giận dỗi bỏ đi.
Ai ngờ vừa đi tới cửa đã nghe Đặng Thiệu hét thảm thiết.
Tôi vội vàng chạy đến bên giường, sốt ruột hỏi: “ Làm sao thế? Đau ở chỗ nào?Mau cho cháu xem”
Đặng Thiệu lén bĩu môi, ủy khuất gật gật đầu: “ Đầu chú đau quá, hơn nữa ban nãy ăn lắm quá…. Buồn đi tiểu lắm rồi”
“Buồn đi tiểu?” Tôi ngây ngẩn cả người.
“Ờ, muốn đi tiểu, đi tiểu!”
“Chú từ từ nào” tiếng nói vừa dứt, tôi vội vàng tìm xung quanh phòng, may mắn thấy một cái bô mới tinh láng cóng.
“Đây, tiểu đi” tôi đem bô đưa cho Đặng Thiệu, ý bảo hắn cởi quần đi.
Đặng Thiệu cau mày, khó xử: “Như vậy không tiểu được, nhóc đỡ chú dậy đi”
Tôi đỡ Đặng Thiệu dậy, đặt hai chân hắn thong xuống bên giường, nâng cái bô lên: “ Giờ tiểu được chưa? Từ nhỏ đến lớn cháu chưa phải hầu ai đến mức dỗ dành đi tiểu thế này đâu” Đây là sự thật, tuy rằng tôi sinh ra ở nông nhân nhưng làm những việc hầu hạ thế này đúng là lần đầu.
Đặng Thiệu lén tươi cười, cởi bỏ đai quần,trước khi tiến hành “xả” vẫn ngại ngùng nói: “ Cháu yêu, nhóc có thể để cái bô thấp xuống được không? Thằng em nhỏ phải thông thoáng khí, đầy đủ không khí trong lành mới chịu xả” ( Đm anh bỉ quá =)))
Bất đắc dĩ hạ thấp cái bô, ngồi chồm hỗm ngay tầm thằng em của Đặng Thiệu: “ Buồn thì mau xả, nhanh lên”
Có lẽ vì xấu hổ, Đặng Thiểu nhắm chặt mắt lại rồi mới xả, vẻ mặt sảng khoái cực kì. Tôi nhìn chằm chằm nghiên cứu thằng em của hắn, cũng không có gì khác biệt so với người khác, nhưng kích cỡ và màu sắc cũng đáng nể đấy.
“ Tới giờ uống thuốc rồi” Tiếng nói vọng ra từ cửa, cửa bị đẩy ra. Y tá trẻ đứng từ ngoài nhìn thấy hành động của chúng tôi, mặt đỏ ửng còn cố tỏ vẻ trấn tĩnh: “ Tới giờ uống thuốc rồi, tôi đem thuốc đặt ở cửa, bao giờ xong thì uống”
Nói rồi, y tá rất có ý tứ bẽn lẽn đóng cửa. Thật ra tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhận thấy Đặng Thiệu mặt đỏ như mông khỉ, tôi bật cười: “ Sao mà mặt đỏ ứng thế kia? Sốt hả?
“Khụ...... Không...... Không có” Đặng Thiệu vội vàng đút thằng em về vị trí an toàn, nhanh chóng an vị trên giường
“Chú ngượng đấy à?”
Đặng Thiệu nhắm chặt hai mắt: “Vì sao mà chú phải xấu hổ chứ?”
“Ồ” Tôi bưng cái bô ra ngoài đổ, lúc đi vào mang theo thuốc đặt ở cửa.
“Dậy uống thuốc này”
Đặng Thiệu trợn mắt: “Không nước uống kiểu gì?”
“Từ từ rồi sẽ lấy nước cho chú”
Tôi đưa cốc nước cho hắn, thuận miệng nói: “Cháu bỗng nhận ra hai chúng ta không thuộc một thế giới đâu.”
Đặng Thiệu vừa uống thuốc vừa nói: “Đạo văn là hành động trái pháp luật đó, nói đã hỏi xin bản quyền chính chủ chưa nhóc.”
Tôi xem thường không thèm đáp, nhỏ giọng chuyển chủ đề: “Nói cho chú một bí mật”
“Hả? Bí mật gì?” Quả nhiên thành công thu hút được sự chú ý của Đặng Thiệu.
Tôi nói khẽ vào tai hắn, thần bí nói: “ Vừa nãy giúp chú đi tiểu xong, cháu đi đổ bô rồi vội về lấy thuốc, quên chưa rửa tay mất rồi” (=)))
Đặng Thiệu đen mặt: “ Nhóc thật kinh tởm”
Tôi cười khoái trá: “ Cháu còn không thấy ghê, chú thấy ghê cái gì, dù sao cũng là bảo bối thân thiết mấy chục năm, có gì mà ghê?” ( =)))
“Đệt, nếu nhóc dám mở quán vỉa hè, chú cam đoan nhóc không bán nổi nửa cái”
( chuyển chủ đề nhanh vãi =))
“Liên quan cái rắm gì tới chú”
“Sao lại không liên quan đến chú? Nếu nhóc dám mở quán vỉa hè, chú sẽ bóp nát ngay từ ngày khai trương” Đặng Thiệu phẫn hận nói.
Tôi không chút khách khí cãi lại: “ Nếu chú dám bóp nát cửa hàng của cháu, cháu cam đoan sẽ tặng chú một đợt cơm viện ngon lành nữa, tất nhiên…” Tôi kéo dài giọng: “ Đến lúc đó, cháu còn lâu mới chăm sóc chú”
Đặng Thiệu đăm chiêu nhìn tôi, nhếch miệng cười: “Chờ chú xuất viện sẽ tặng cho nhóc cái lồng đựng cơm nhé”
Tôi ngây ngẩn cả người: “Chú có ý gì?”
“Ý gì là ý gì cơ?”
“Ý chú anh Đại Bằng phải ngồi tù?”
“Cháu yêu thông minh quá, tất nhiên…. Nếu nhóc biết lo lắng cho anh trai cùng làng, vậy chăm sóc cho người bệnh thật tốt đến khi xuất viện, có khi anh Đại Bằng của cháu sẽ không sao”
“Vâng” Tôi hận.
“Chú muốn tắm rửa”
Tôi giật mình: “Phòng này làm gì có WC, tắm kiểu gì?”
Đặng Thiệu chỉ ra cửa: “Lấy chậu nước lại đây, giặt khăn lau người cho chú”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Y tá trẻ sau khi rời khỏi liền túm lấy đồng nghiệp: “ Cậu biết tớ vừa nhìn thấy gì không?”
Vài cô y tá khác hiếu kì hỏi: “ Thấy gì?”
“Còn có thể là gì, là cái chuyện chúng ta vẫn thích đó” ( Nguyên cái ổ hủ =)))
“Không thể nào?” Vài cô y tá mắt sáng như đèn pha ô tô, không ngừng chiếu thẳng vào phòng bệnh của Đặng Thiệu: “ Đã đè nhau ra chưa?”
“Chưa thấy”
“Vậy ai là 1, ai là 0?”
(1 là công, 0 là thụ, ai đọc đam mỹ cũng biết rồi nhen)
“Tôi vừa mới bước vào cửa, cái cậu bé tự nhận là tới chăm sóc bệnh nhân ấy, cậu ấy ngồi xổm trên đất… mặt cúi ….áp mặt vào chỗ đó của bệnh nhân…. Ôi, không nói nữa đâu, xấu hổ quá” Y tá che miệng cười khúc khích.
“Không ổn, chúng ta mau đi nhòm trộm” Nói xong, một đám y tá hùng hổ rình rập trước cửa phòng bệnh.