Nếu tôi chưa từng nhận được món quà nào.Vậy tôi sẽ không biết nên biểu lộ tâm trạng gì lúc này.
Nếu đây là lần đầu tiên nhận được quà.Vậy tôi sẽ thật kích động mà nhận lấy nó.
Đơn giản vì, món quà này là dành cho tôi. Món quà người ta dùng tình cảm để lựa chọn.
Lấy món quà nằm giữa đống giấy gói tinh xảo, ngón tay chạm khẽ lên bề mặt. Tâm tình bỗng trở nên vui sướng, kích động: “ Thứ này hẳn rất đắt phải không?”
Đặng Thiệu cười: “ Không đắt”
Tôi cẩn thận nâng bảo bối trong tay, thỉnh thoảng không kìm được lại xoa bóp bàn phím, chạm vào phím nào lại có tiếng vang nho nhỏ vui tai. Xuyên qua màn hình, tôi còn nhìn thấy rõ khuôn mặt mình với nụ cười không kìm lại được. Nụ cười ấy là sự hạnh phúc từ trong thâm tâm.
Đang lúc tôi không biết làm gì tiếp theo, Đặng Thiệu đem tờ giấy đưa cho tôi, nói: “ Đây là số của nhóc”
Tôi nhận tờ giấy, nhìn lướt qua, một dãy những con số không trật tự, ba số cuối là “ 557”
Giây phút này, dường như khoảng cách giữa chúng tôi như rút ngắn thêm một khoảng. Ngẩng đầu bắt gặp ngay nụ cười rạng rỡ như ánh dương. Rõ ràng là đẹp đến thế, nhưng lại khiến tôi khiếp đảm, vô thức mà trốn tránh nụ cười ấy.
Tính tiền xong, tôi đứng chờ hắn ở cửa. Đặng Thiệu đạp xe đến trước mặt tôi, bắt gặp tôi cẩn thận ôm chặt món quà của hắn, cười nói: “ Đừng ngây ra đó nữa, lên xe đi”
Tôi trèo lên xe, ôm món quà hắn tặng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “ Cám ơn chú”. Lúc này, tôi cảm nhận có một loại xúc động đè nặng trong lòng, nước mắt cứ muốn trào ra. Nhưng giống như thiếu đi cái gì đó khiến lòng muốn khóc mà mắt lại ráo hoảnh.
Chẳng biết tại sao, Đặng Thiệu không quay đầu nhưng tôi lại biết, hắn cười.
“Đây là nơi nào?” Tôi chỉ vào khu nhà trước mặt.
Đặng Thiệu khóa kỹ xe, đứng bên cạnh tôi, nói: “ Không phải nhóc muốn kinh doanh sao? Chú mang nhóc tới đây tìm thử xem có cửa hàng nào ổn không”
Tôi vội vàng nói: “ Không cần đâu, chị dâu nói sẽ đưa cháu đi mua rồi”
“Mấy cửa hàng chỗ này chú đều quen biết, nói không biết chừng còn tìm được cho nhóc chỗ tốt đấy” Đặng Thiệu cầm tay tôi kéo đi, vừa mới bước vào cổng Đặng Thiệu đã đụng ngay người quen.
“Ô, Đặng đội trưởng đến đây từ bao giờ thế này” Người đàn ông mập mạp, trong tay ôm một đống hàng hóa cười nói tiến lại gần.
Đặng Thiệu cười xem như đủ lễ phép, nói: “ Không có gì, em đưa thằng cháu đi shopping”
Người đàn ông trung niên cười vang, gương mặt mập mạp với từng thớ thịt căng ra che lấp cả biểu cảm.
“Đặng đội trưởng, hai chú cháu cần cái gì cứ bảo với anh”
Hai chúng tôi đi xuyên giữa bao người, thỉnh thoảng lại có người dẫm vào gót dép. Tôi buồn bực quay lại nhìn chăm chú nhưng lại chẳng tìm ra kẻ nào giữa đám đông bận bịu ồn ào.
“Nhìn cái gì thế?” Đặng Thiệu hỏi
Tôi mất kiên nhẫn, nói: “ Chẳng biết là ai cứ dẫm vào gót dép, sắp đi toi đôi dép rồi.”
Đặng Thiệu cúi đầu nhìn đôi dép mủ tôi đi, mỉm cười: “ Lát nữa mua cho nhóc đôi giày”
( Dép mủ: Dép làm từ mủ cao su, xuất xứ từ Trung Quốc có dạng bành ra ở các ngón chân. Nói chung ở Việt Nam mình chắc nhà nào cũng có một đôi =)))) Một hồi dép này rộ lên là nghi án có độc đó. Mọi người search là ra ngay)
“Không cần” Tôi cự tuyệt: “ Bao giờ đôi này hỏng hắn tự cháu mua”
Đặng Thiệu không nói nữa, kéo tôi đi tới cửa hàng gò hàn. Hắn chỉ vào cửa hàng nói: “ Nhóc muốn bán bánh rán ắt phải có xe hàng, ông chủ cửa hàng này tay nghề nổi tiếng lắm, nhờ ông ấy làm cho một cái cũng được đấy.”
“Có đắt lắm không?”
Đặng Thiệu choàng tay qua vai tôi, nói: “ Nói đắt cũng chẳng đắt, vả lại có chú đây còn lo cái gì”
Vào cửa hàng, đón tiếp chúng tôi là một cô bé tầm 5,6 tuổi. Cô nhóc vui mừng nhào vào lồng ngực Đặng Thiệu, cười khanh khách: “ Chú hai, sao lâu vậy không tới chơi với Tròn Tròn, Tròn Tròn nhớ chú lắm”
Đặng Thiệu nhẹ nhàng nhéo cái mũi cô bé, cười nói: “ Nhóc con còn nhớ chú hai sao? Đợt này chú hai bận công việc, không có thời gian đến thăm Tròn Tròn”
Tròn Tròn bĩu cái môi nhỏ xinh, oán giận nói: “ Nhưng mà chú hai nói cuối tháng sẽ dẫn Tròn Tròn đi công viên trò chơi mà”
“Ủa, chú nói bao giờ thế?” Đặng Thiệu nghi hoặc hỏi.
“Chú hai xấu xa” Đôi mắt Tròn Tròn ngập nước, môi mếu máo báo hiệu một trận náo loạn long trời lở đất.
Để kịp phòng ngừa tiểu tổ tông Tròn Tròn, Đặng Thiệu vội vàng nói: “ Chú hai nghĩ ra rồi, hay là cuối tuần này đưa Tròn Tròn đi công viên trò chơi nhé?”
“Tròn Tròn, con có xuống khỏi người chú hai không thì bảo? Không nhìn thấy chú bị thương à?” Mẹ của Tròn Tròn đồng thời là chị dâu của hắn đi từ trong ra.
Đặng Thiệu buông Tròn Tròn ra, nói: “ Chị dâu, anh đâu rồi ạ?”
Chị dâu bê thùng hàng hóa lên,nói: “ Anh chú đi giao hàng rồi”. Chị dâu quay lại nhìn chằm chằm hắn, tò mò hỏi: “ Nhưng mà, rốt cuộc đầu chú làm sao mà bị thương ra nông nỗi kia?”
“Em ổn rồi, sáng mai có thể đi làm”
Chị dâu ôm Tròn Tròn lên ghế sô pha ngồi, nói: “ Đừng trách chị dâu không nói trước cho chú, chuyện này mà để mẹ biết, xem chú thoát thân thế nào. Chi bằng nghe lời chị dâu, đổi công việc đi”
Đặng Thiệu trộm nhìn tôi: “ Chị dâu, bạn em còn ở đây, chị chừa cho em chút mặt mũi đi”
Chị dâu Đặng Thiệu lướt qua hắn, gật đầu với tôi, ngữ khí ôn hòa: “ Bạn đến còn không nói sớm, hai đứa mau ngồi đi, chị rót cho hai đứa cốc trà.”
“Không cần đâu, em định dẫn cậu ấy lại đây hỏi em cửa hàng nhà em có làm xe hàng theo yêu cầu được không thôi”
“Chú em muốn làm gì?”
Chị dâu nhìn tôi chằm chằm, tôi ngại ngùng nói: “ Em tính bán bánh rán ạ”
Chị dâu Đặng Thiệu suy nghĩ một lúc, chắc nịch nói: “ Làm thì làm được, tuy nhiên phải đợi vài hôm. Anh nhà chị dạo này bận đến mức chỉ hận không mọc thêm ba đầu sáu tay, chú em đợi vài ngày được không?”
Tôi gật đầu đồng ý nhưng Đặng Thiệu lại chen vào: “ Chị dâu, chị nói với anh giúp bọn em đi. Bạn em giờ đang sốt ruột lắm rồi, chị biết không, giờ chậm trễ một ngày thôi là tổn thất không biết bao nhiêu là tiền”
Tôi kinh ngạc nhìn Đặng Thiệu chằm chằm, bắt đầu hoài nghi sao hắn luyện được khả năng nói dối người thân không chớp mắt như thế. Nhưng Đặng Thiệu lại trộm trừng mắt với tôi, cái bộ dạng bướng bỉnh ngang ngược này trông chẳng khác gì một đứa nhỏ.
Chị dâu xem chừng cũng khó xử, nhưng chung quy vẫn là đồng ý. Với điều kiện là cuối tuần không được đưa Tròn Tròn đi công viên trò chơi.
Để cửa hàng tôi sớm được khai trương, Đặng Thiệu chỉ có thể hy sinh Tròn Tròn đáng thương. Lúc chuẩn bị ra về, Tròn Tròn ngồi trên sô pha khóc không ngừng, hai tay vươn ra phía cửa như đòi bế, miệng mếu máo gọi chú hai.
“Làm thế lỡ sau này Tròn Tròn ghét chú thì sao?”
Đặng Thiệu nghiêng đầu nhìn tôi một cái, vừa đi vừa nói: “ Nhóc yên tâm, Tròn Tròn là vẫn là trẻ con, nhanh dỗi nhanh quên. Vả lại chú chỉ đáp ứng cuối tuần này không đưa con bé đi chơi chứ có nói tuần sau thì không đâu”
“Chú rất xấu xa”
Đặng Thiệu cười ha ha: “ Nhóc nói câu vừa rồi nghe cứ như làm nũng chú ấy, khiến lòng chú ngứa ngáy muốn cưng nựng nhóc một phen quá.”
Tôi bực bội lườm hắn: “ Tốt nhất chú đừng chọc cháu, cháu mà giận rồi thì tối nay chú chỉ có ngủ đường”
Đặng Thiệu dừng lại, nhăn mặt nói: “ Nhóc không thể nhẫn tâm như thế, chú đây còn mang thương tích trong người đó”
Tôi không thèm để ý đến Đặng Thiệu, hắn biết thân biết phận mang xe tới. Từ hôm mượn xe tới giờ cũng hai ngày rồi, e là ông bảo vệ kia lo lắng cho xe bảo bối của mình muốn bạc đầu luôn rồi.
Tôi không muốn ngồi xe, giở chứng ham vui đòi đi bộ hóng gió. Trên đường trở về, tôi cố ý đi bộ, Đặng Thiệu lay chuyển không nổi phải chiều ý đi theo. Chẳng được bao lâu hắn đình công đứng ì một chỗ, buồn bực nổi: “ Tổ tông của chú ơi, chú phải dắt xe muốn trẹo lưng rồi”
Tôi nhún vai: “ Không, cháu chỉ muốn đi bộ thôi”
“Nhưng nhóc cũng phải lo lắng cho chú chứ, già rồi, đi không nổi”
Tôi cười nói: “ Chú mà già, bao tuổi mà già?”
“28”
Tôi có chút đăm chiêu, xoa xoa cằm gật đầu: “ Đúng là hơi lớn tuổi, ở thôn chúng cháu 18,19 tuổi là kết hôn, 20 tuổi là có con rồi”
Đặng Thiệu dở khóc dở cười: “ Không phải nhóc nói ở thành phố khó kiếm vợ sao? Chú không tìm được đối tượng phù hợp chứ bộ. Vả lại, đàn ông ưu tú ở thành phố này đông như quân nguyên, đâu phải có mình chú, chi bằng…” Đặng Thiệu liếc mắt đưa tình với tôi “ Chi bằng, hai thằng đàn ông cô đơn chúng ta tiến tới luôn đi”
Tôi biết thừa Đặng Thiệu lại khôi phục cái tính thích đùa, ngày nào không trêu chọc người khác là ăn cơm không còn khẩu vị. Mới ở chung vài ngày mà tôi đã đại khái hiểu kha khá bản chất tên này. Đằng nào cũng chỉ là đùa vui thôi, tôi cũng chẳng phản bác, thậm chí còn hùa theo: “ Cháu thấy ổn đấy, dù sao nhà cháu cũng chẳng có tiền cưới vợ, chi bằng cưới chú cho rồi.”
Tôi cảm giác Đặng Thiệu có chút kinh ngạc, hắn chần chừ trong chốc lát trong nháy mắt lại tươi cười như cũ: “ Cưới chú thì nhóc cũng phải đưa sính lễ sang chứ, chẳng lẽ nhóc không định cho chú một thân phận sao?”
( Editor: Bỉ vỡi =))))))
Tôi xoay người đi mất, miệng lầm bầm: “ Cháu không có tiền, lấy vì yêu chứ có lấy vì tiền đâu”
Đặng Thiệu cười đuổi theo: “ Nhóc ki bo thật đấy, thôi được rồi, nếu không có tiền cưới chú thì chú lấy nhóc vậy, được không?”
Tôi dừng lại, mặt thoáng đỏ: “ Cháu nghĩ đề tài này không dành cho hai thằng đàn ông như chúng ta đem ra tán gẫu đâu.”
Đặng Thiệu cười thản nhiên: “ Nhóc không phải đàn ông”
“Cháu không phải đàn ông thì là cái gì?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Về nhà mới nói cho nhóc biết” Đặng Thiệu đi trước vài bước rồi mới quay lại hỏi tôi: “ Nhà nhóc ở có bao nhiêu tầng?”
Tôi cố gắng vận dụng trí nhớ, chỉ vào tòa nhà trước mặt nói: “ Tầm hai mươi”
Mở cổng sắt khu nhà, vừa hay gặp bà chủ tầng hầm. Bà sửng sốt một hồi, rất nhanh lại cười nói: “ Hai ngày không thấy chú em quay về, đi đâu đó?”
“Em ra quán phụ anh trai”
“Người trẻ là phải năng động như thế, mau vào nhà đi”
Tôi đưa Đặng Thiệu men theo dãy hành lang gấp khúc dưới tầng hầm. Ngọn đèn bên trong mờ mờ khiến Đặng Thiệu không ngăn được nhăn chặt lông mày, nói: “ Chỗ này không có ánh sáng mặt trời, ngủ làm sao biết đường mà dậy?”
Tôi bình tĩnh trả lời: “ Chú có thể dùng đồng hồ báo thức”
Mở cửa vào nhà, Đặng Thiệu tò mò quan sát bốn phía,nói: “Phòng ốc vừa nhỏ vừa ẩm thấp thế này, ở thời gian dài sẽ sinh bệnh đó.”
Tôi lườm Đặng Thiệu một cái sắc lẻm: “ Chú nói lắm thế”
“Đúng là có lòng hảo tâm mà bị hiểu nhầm thành lòng lang dạ thú.”
Tôi cầm chậu tính đi hứng nước, đi tới cửa lại dừng bước, nói với hắn một câu: “ Cháu không có tiền nên chỉ có thể ở nơi như thế này, bằng không chú nghĩ cháu tình nguyện ư?”
Đặng Thiệu cứng đờ một chỗ, có đôi chút xấu hổ.
Tôi ra khỏi cửa, lúc trở về mang theo một chậu nước ấm, nói: “ Rửa chân đi, nơi này điều kiện sinh hoạt không tốt, chú không tắm rửa được đâu.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Đặng Thiệt chẳng biết lột quần trong lẫn quần ngoài ra từ lúc nào, nằm chình ình trên giường tôi, trong tây cầm quyển sách chẳng biết từ đâu ra, tôi tò mò xem tên sách “ Đàn ông phải bảo vệ tuyến tiền liệt như thế nào?”
(Tuyến tiền liệt: là một cơ quan nằm ở bụng dưới hay cổ bàng quang. Là tuyến bao quanh đoạn đầu của niệu đạo. Có chức năng kiểm soát nước tiểu và sản sinh một số chất trong tinh dịch)
Tôi cố nén cười, hỏi: “ Tuyến tiền liệt của chú có vấn đề à?”
Đặng Thiệu buông sách, khinh thường liếc tôi: “ Đối với một người đàn ông độc thân, bí quyết để bảo vệ tuyến tiền liệt là …” Lời kế tiếp Đặng Thiệu lại dùng khẩu hình để nói, đáng tiếc tôi nhìn chẳng hiểu gì.