Cả đám kéo nhau xuống canteen trong sự bàng hoàng của những cái đứa học sinh.- Trời. Ông hoàng xuống đây thiệt hả? _ hs 1
- Chúa ơi! Mau nói tao đang mơ đi. _ hs 2
- Ê. Cái con nhỏ đó là ai mà dám đi cùng với các hoàng tử vậy? _ hs 3
- Gan quá vậy. Chút nữa mét với các tỉ đi. _ hs 4
CẢ cái canteen nó nháo nhào lên nhưng đám cô bước vào thì im phăng phắt. Ai cũng hiểu rõ một điều đó là bất cứ ai dám làm anh bực thì sẽ die ngay hoặc bị đuổi học. Anh chỉ thích yên tĩnh nên tốt nhất là nên im lặng. Cô chọn cho mình một cái bàn ở góc khuất để ngồi, vừa định tiến tới cái bàn đó thì bị Mảy kéo lại một cái bàn lớn ở giữa canteen.
- Ice à, mày lại đây ngồi với bọn tao đi. _ Mary
- Tại sao?
- Thì lại đây ngồi cho vui.
Không để cô kịp lên tiếng nói tiếp, Mary đã kéo cô lại cái bọn đó và ngồi tụi Jenny.
- Được rồi, mọi người ăn gì nào? _ Ken
- Như cũ. _ Mary
- Như cũ. _ Jenny
- Cà phê đen._ cô
- Như cũ. _ Kan
- Như cũ. _ anh
- Được rồi. Vậy Kan, Kin hai người đi với tôi nhá. _ Ken
- Hả? Tại sao là tụi tao? _ Kan
- Thì tại đồ ăn nhiều quá. _ Ken
- Không nhờ đám fan? _ anh
- Thôi mệt quá! Bây giờ đi không? _ Ken
- Đi. _ anh
Thế là các chàng trai của chúng ta đi bưng đồ ăn, để lại cái chị ngồi bà tám với nhau.
- Tối nay, tập hợp tại nhà tôi tối nay lúc 7h. _ cô
- Hả? Tại sao? _ Mary và Jenny đồng thanh
- Tối rồi biết. À, mặc đồ bình thường đừng nổi bật quá và hai người đi xe riêng đi. _ cô
- Wow! Đi bar sao? _ đồng thanh tập 2
- Ừ. _ cô
Cuộc nói chuyện của ba cô nàng bị cắt đứt do ba chàng trai nhà ta mang thức ăn đến. Dù gì ở trong trường cũng có chức vị nên các chàng trai nhà ta lấy đồ ăn cho các chị và bưng ra cũng không khó khăn gì ( đẹp trai có quyền gớm). Sau khi bàn giao đồ ăn cho từng người, đến lượt cô thì:
- Chị có chắc là chỉ cần uống cà phê là đủ không vậy? _ Ken
- Thôi kệ nó đi. Nó đã là như vậy từ xưa rồi. _ Mary
Bữa ăn tràn ngập tiếng cười đùa, nói chuyện nhưng chỉ có 4 người kia thôi, cô và anh thì im lặng suốt buổi, không nói một chữ nào. Cho đến khi nhóm con Ánh xuất hiện trước mặt tụi cô.
- Ô, anh Kin! Ngọn gió nào đưa anh đến đây? Hay anh nhớ em? _ nhỏ Ánh ỏng a ỏng ẹo trước mặt anh. ( t/g: ọe thấy gớm quá)
- A! Anh Kan, cuối cùng anh cũng nhớ đến em rồi hả? _ nhỏ Anh thì giọng ngọt sớt. ( t/g: tội nghiệp, anh Kan của chúng ta đã từng cua qua rất nhiều đứa và đều nhớ tên hết chỉ có nhỏ này là bị ảnh " bơ " không thèm dòm ngó tới luôn)
- Anh Ken ơi, em ngồi xuống đây với anh nhé. _ nhỏ An
Từ đầu cho tới cuối các anh chàng của ta đều bật chế độ " cold " lên hết, nên xem mấy đứa này như vô hình, không nói ra một từ luôn. ( vui quá ^v^)
- Im hết đi! Ồn ào quá! _ nãy giờ nghe mấy câu nói của mấy đứa này phát ra mà làm cho cô muốn ói hết cà phê đang uống dở ra ngoài luôn.
- Mày là cái thá gì ở đây mà bày đặt lên tiếng bảo chị im. Ồ, chẳng phải mày là cái đứa hồi sáng sao? Mày có biết gia thế của chị ra sao không mà lớn tiếng với tao. _ ảnh Ánh lên tiếng phách lối.
- Tôi không biết. Và cũng không muốn biết. _ cô vừa trả lời vừa uống cà phê một cách dửng dưng, không coi ai ra gì. Ngay cả anh còn phải ngạc nhiên.
- Mẹ nó. Mày dám không xem bổn tiểu thư ra gì à? Đã vậy ta sẽ cho mày biết, cái giá phải trả khi đụng đến tiểu thư của nhà họ Phan. ( T/g: tác giả xin thay đổi họ của Ánh nhé Lê thành Phan nha các bạn, Phan Nguyệt Ánh.) _ ả vừa nói vừa nắm lấy cổ áo của cô xách lên. Tay của ả từ trên cao gián xuống mặt cô. " Chát "