Khi Gió Lại Thổi

Chương 66: Khanh Khanh Như Ngộ






Cố Hiểu Mộng đến Trùng Khánh, đúng lúc thành phố bị sương mù dày đặc bao phủ này đang đổ mưa, không khí ẩm ướt, kéo theo mùi hơi đất thoang thoảng.

Sáng sớm, bến tàu Triều Thiên Môn ồn ào huyên náo, công nhân và lái buôn chen chúc như nêm, xung quanh tràn ngập tiếng địa phương xa lạ.
Đứng trong mưa một hồi, cô đã bắt đầu nhớ nhà rồi.
Người thuộc Khoa Hành chính Quân Thống cuối cùng cũng tìm thấy cô trong biển người đông nghịt, sau một hồi hàn huyên vô vị, Cố Hiểu Mộng được mang đến Tổng bộ Cục Quân Thống để báo cáo công tác với Đới Lạp.
Năm năm trôi qua, hạt giống tốt mà Đới Lạp tự tay chọn lựa năm xưa, nay đã trở thành đặc công cao cấp.

Công thần nằm vùng trong Uông Ngụy hôm nay chiến thắng trở về, lập tức nhậm chức khoa trưởng thượng tá ở Khoa Tình báo Quân sự Sở Một của Quân Thống.
Đúng lúc đang diễn ra cuộc đàm phán Trùng Khánh, vùng đất được xem như thủ đô thứ hai này ở trong tình trạng cảnh giác cao độ, Cố Hiểu Mộng vừa mới đến, không dám hành động ngông cuồng.

Hơn nửa tháng sau, cô mới gọi cuộc điện thoại báo bình an đầu tiên cho Cố Dân Chương, lại trôi qua hơn mười ngày, rốt cục mới gian nan liên lạc được với tổ chức đảng ngầm ở Trùng Khánh.
"Cố thượng tá, đã lâu không đến rồi."
Điểm liên lạc là một tiệm may, lão bản cùng con gái ông ta đều là đồng chí của tổ chức.

Tiểu nha đầu vẫn còn mang gương mặt non nớt, cười lên lộ ra chiếc răng khểnh, đáng yêu vô cùng.
Trong mấy tháng này, Cố Hiểu Mộng đã tới đây rất nhiều lần, cô quen tay lấy ra một bộ sườn xám: "Hôm nay lão bản không có ở đây, em giúp chị sửa đổi một chút đi, vạt áo dài quá rồi."
Tình báo giấu ngay dưới vạt áo.
Tiểu cô nương tháo chỉ ra, tỉnh bơ lấy ra cục giấy nhỏ bằng hạt đậu nành nhét vào trong hộp kim chỉ, sau đó mới nghiêm túc sửa áo cho cô.
Kim chỉ trên bàn tay mảnh khảnh của cô bé xuyên tới xỏ lui, mang Cố Hiểu Mộng về lại ký ức của buổi chiều nào đó, cũng là ánh mặt trời ấm áp, cũng là đôi bàn tay khéo léo.
"Cuộc sống đối với tôi, chỉ là một mô hình toán học, công thức đã xác định, muốn kết quả như thế nào, phải truyền vào số liệu như thế đó, tình cảm, chỉ là thứ quấy nhiễu đến nó, tôi nhất định phải loại bỏ."
"Tại sao lại nói với em những điều này?"
"Bởi vì, cô luôn luôn ý đồ dùng tình cảm để quấy nhiễu tôi."
Chị xem, chị vẫn bị em quấy nhiễu đấy thôi.

Cố Hiểu Mộng hồi tưởng lại trong đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
"Cố thượng tá?" Tiểu cô nương xòe bàn tay ra, quơ quơ trước mắt Cố Hiểu Mộng.

Vị đồng chí Lão Quỷ này luôn luôn nói năng thận trọng, giống như người gỗ vậy, lần đầu tiên thấy cô ấy cười như vậy.
Cố Hiểu Mộng hoàn hồn, tiện tay rút một quyển tạp chí thời trang trên giá để che giấu lúng túng.
"Đều là y phục kiểu tây mới nhất, bên phía Thượng Hải Hồng Kông đang thịnh hành lắm, chị nhìn xem có thích không." Tiểu cô nương nhìn nhìn sườn xám trên người cô, lại nhỏ giọng lẩm bẩm, "Có điều em thấy chị hình như không thích mặc y phục phương tây..."
"Tiểu Uyển, em đến Hồng Kông bao giờ chưa?" Cố Hiểu Mộng hỏi cô bé.
"Chưa, nhưng mà hai năm trước em từng cùng ba ba đi Thượng Hải."
"Vậy em có muốn đến Hồng Kông xem một chút không?"
"Không, nơi đó có gì hay? Cũng không khác Thượng Hải là bao, lại ăn uống nhạt nhẽo, ngay cả ớt cũng không thả."
"Ừm, quả thật không có gì hay."
Nhưng chỉ cần nơi đó có Lý Ninh Ngọc, vậy thì chỗ nào cũng tốt.
Cố Hiểu Mộng cất y phục, ra khỏi tiệm may.
Ngoài cửa tiệm là một đoạn đường xuống dốc dài, trước khi tới Trùng Khánh, Cố Hiểu Mộng chưa bao giờ thấy thành phố nào có nhiều dốc nghiêng như vậy, lại còn tràn ngập hơi nước ẩm ướt.

Trùng Khánh vào mùa đông còn nhiều mưa hơn cả Hàng Châu, nhưng lại không lạnh giá bằng.

Hơn ba tháng ngâm mình trong mưa bụi liên miên không dứt, tính tình của Cố Hiểu Mộng cũng trở nên sầu muộn theo.
Cô nghĩ, khí hậu ở đây ngược lại rất hợp với khí chất của Lý Ninh Ngọc, có lẽ chị ấy sẽ thích sương mù nơi đây, về sau nếu có cơ hội, nên mang chị ấy tới xem một chút.
Nhóm khoa viên thường trêu ghẹo nói, Cố khoa trưởng không thích cười là bởi vì không khí quá ẩm ướt, lẩu có thể trừ ẩm, bọn họ ở Trùng Khánh nhiều năm như vậy, ai cũng đều ưa thích món này, nhất định phải kéo cô ra gian hàng ở ngõ hẻm phía sau thử một lần.
Cố tiểu thư xã giao tinh tế, nghe lời này lắc đầu liên tục, nói thẳng mấy món ăn phố chợ này không lên được mặt bàn, bản thân ăn không quen.
Ngày Tết Nguyên Đán, Cố Hiểu Mộng lại một lần nữa khéo léo từ chối lời mời dự gia yến của đồng nghiệp, một mình trở về ký túc nằm.

Nói là ký túc xá, kỳ thực là một căn nhà độc lập có sân riêng, nhưng Cố Hiểu Mộng không muốn xưng nơi này là nhà, rộng rãi đến mấy cũng không thấy được mặt trời, thứ duy nhất có chút giống với "ngôi nhà lý tưởng" của cô, chỉ là khoảng sân nhỏ trước nhà.
Cô ở trong sân trồng mấy gốc quân tử lan, đáng tiếc sinh trưởng không tốt lắm, dù sao mỗi ngày đều dãi gió dầm mưa như vậy, dựng mái che mưa cũng không có tác dụng.

Thời tiết gần đây càng ngày càng lạnh, Cố Hiểu Mộng nhìn lá cây rũ xuống, đang nghĩ xem có nên dời chúng nó vào nhà hay không.
Đến buổi tối trời lại đổ mưa, hạt mưa cuốn theo mùi thơm chua cay từ phía xa bay vào sân nhà Cố Hiểu Mộng.

Không hiểu sao, cô lại ma xui quỷ khiến ra khỏi cửa, bước lên đoạn sườn dốc thật dài kia, đi thẳng về phía gian hàng lẩu không mấy bắt mắt sau ngõ hẻm.
Chiếc nồi sắt đặt lên một lò than rỉ sét loang lổ, nước dùng bò tê cay sôi cuồn cuộn, không ngừng bốc khói trắng, vị cay chui vào lỗ mũi, sặc cho Cố Hiểu Mộng chảy nước mắt.

Kỳ thực cô không hề kháng cự cái gọi là không khí phố chợ, chỉ là hai năm trước vẫn luôn cùng người nào đó ăn đồ thanh đạm, hiện tại hoàn toàn ăn cay không nổi.
Chủ tiệm sờ sờ đầu trọc của mình, lo lắng khuyên nhủ, em gái, không ăn cay được thì thôi bỏ đi.
Cố Hiểu Mộng nghĩ, thôi bỏ đi, nơi này không thích hợp Lý Ninh Ngọc chút nào, chị ấy vẫn đừng nên tới thì tốt hơn.
Đầu tháng hai, Cố Hiểu Mộng nhận được điện thoại thăm hỏi hằng tháng của Cố Dân Chương theo thường lệ.
Cố Dân Chương nói, mọi chuyện ở Nam Kinh đều tốt, Tết Nguyên Đán gia đình Cố Anh gửi cho bọn họ quà mừng năm mới, ông đã gửi phần của Cố Hiểu Mộng đến Trùng Khánh, tính toán thời gian có lẽ đã nhận được rồi.
"Chị con tặng thứ gì?" Cố Dân Chương hỏi.

Ông nhớ đó là một cái hộp rất lớn, bản thân không mở ra, trực tiếp gửi đi.

Dù sao nha đầu Lý Ninh Ngọc kia cũng rất thận trọng, sẽ không gửi đồ vật nguy hiểm gì.
"Không nói cho ba đâu." Cố Hiểu Mộng trả lời.
"Vậy con có thích không?" Cố Dân Chương lại hỏi.
"Thích, dĩ nhiên thích." Cố Hiểu Mộng nói xong liền cúp điện thoại thật nhanh.
Trên thực tế, trong đoạn thời gian này, đừng nói là bưu kiện, ngay cả một tấm thiệp chúc mừng cô cũng chưa từng nhận được, chắc hẳn đều bị Cục Quân Thống giữ lại.

Ai mà biết Lý Ninh Ngọc tặng cái gì, dù sao cũng sẽ không phải là thư.
Nhắc tới thư, Cố Hiểu Mộng luôn sẽ nhớ tới bốn năm trước, lúc ấy cô viết cho Lý Ninh Ngọc nhiều thư như vậy, cái người nhẫn tâm này, không hồi âm cô được lấy một lần.
Cô đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài nằm lên xích đu ở trong sân, gác một cánh tay dưới đầu, nheo mắt lại nhìn trời.

Mặt trời trên cao như bị nhiễm ẩm, uể oải phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, quân tử lan trên đất ỉu xìu, rũ rượi cúi thấp đầu, cũng không có sinh khí như mặt trời.
Cố Hiểu Mộng nghĩ, tiếp tục sống như vậy cũng không phải không được, dù sao trở về Hàng Châu cũng không có người mình muốn gặp, rời khỏi nơi đó cũng đỡ khỏi phải tức cảnh sinh tình.


Ít nhất hiện tại cô đã có thể chịu được sương mù dày đặc và sườn dốc, cũng đã nghe hiểu tiếng Trùng Khánh rồi, chỉ là còn cần chút thời gian để thích ứng ớt cay.
Giữa tháng ba, một chuyện ngoài ý muốn phá tan đi cuộc sống bình tĩnh.
Máy bay của Đới Lạp mất tích.
Hai ngày sau, người của Quân Thống tìm ra xác máy bay trên Đại Sơn Nam Kinh, dĩ nhiên, còn phát hiện được thi thể của Đới lão bản.
Cuộc đời của vị đặc công truyền kỳ này cuối cùng đã kết thúc trong một sự kiện ngoài ý muốn.
Quân Thống hoàn toàn rối loạn, mọi người bàn tán xôn xao về nguyên nhân tai nạn máy bay, có người nghi kỵ, có người sợ hãi, có người bận tranh quyền đoạt lợi.

Nội bộ Quân Thống nhìn như vô cùng kiên cố nhanh chóng bị phân rã thành mấy phe phái.

Cố Hiểu Mộng không có tinh lực quan tâm những chuyện này, cô rất rõ ràng, bất kể vì nguyên nhân gì, cây dù bảo vệ Đới Lạp này chết đi, cô và phụ thân liền rơi vào nguy hiểm.
An an ổn ổn trôi qua một tháng, còn chưa chờ được đao hành quyết rơi xuống, Cố Hiểu Mộng đã nhận được chỉ thị trở về Nam Kinh —— Chính phủ Trùng Khánh đột nhiên quyết định dời đô về Nam Kinh, thượng cấp hạ lệnh Tổng bộ Cục Quân Thống tiến hành di chuyển trước tiên.
Một ngày trước khi đi, Cố Hiểu Mộng đến tiệm may trên sườn dốc một lần cuối cùng.
Cô đem toàn bộ tiền bạc hiện có trên người để lại cho Giang Tiểu Uyển, nghiêm túc nói với cô bé: "Tưởng Giới Thạch dã tâm chưa tắt, nội chiến có lẽ sắp bắt đầu, em và ba ba em phải cẩn thận ẩn núp, hoàn thành nhiệm vụ.

Ngoài ra, số tiền này em cầm mà dùng, giúp tôi làm thêm vài bộ váy đẹp."
"Lúc nào chị trở lại lấy?" Cô bé nhận lấy số tiền kia, trọng lượng không nhẹ, làm trong lòng cô cũng cảm giác nặng trịch.
"Chờ đến lúc đánh thắng giặc Tưởng." Cố Hiểu Mộng nghĩ một chút, còn nói, "Được rồi...!Đến lúc đó có lẽ tôi đã chết rồi."
"Không chừng là em chết trước."
Tiểu nha đầu cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh không đối xứng.

Cố Hiểu Mộng sờ đầu Giang Tiểu Uyển, tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, tuổi Đảng lại dài hơn cả cô.
Máy bay nhanh hơn tàu thủy rất nhiều, chưa tới bốn tiếng đồng hồ đã đến được Nam Kinh.
Xuống máy bay, chờ đợi Cố Hiểu Mộng không phải là phụ thân, mà là một bộ còng tay lạnh như băng, bão táp đột nhiên tới, lại không ngoài dự liệu.

Cố Hiểu Mộng cười một tiếng, sớm hay muộn, nên đối mặt cuối cùng vẫn phải đối mặt.
"Cố thượng tá, điều tra theo thông lệ, xin cô phối hợp."
Người của Khoa Chính Đảng lấy ra thủ lệnh của Tưởng Giới Thạch —— Có người tố cáo cha con Cố gia trong thời gian nằm vùng ở Uông Ngụy đã từng phản bội, bán đứng cơ mật Trùng Khánh cho Uông Tinh Vệ.

Quần chúng phẫn nộ, yêu cầu nghiêm trị hán gian.
"Đi thôi." Cố Hiểu Mộng ung dung tiếp lấy còng tay tự mình mang vào.

Lại không phải lần đầu tiên bị tra hỏi, trải qua người Nhật Bản và Số 76, chẳng lẽ cô còn sợ những thứ này sao.
Phòng thẩm vấn còn ẩm ướt hơn cả căn nhà nhỏ của cô ở Trùng Khánh, xung quanh chỉ toàn bóng tối, bóng đèn sáng ngời đánh vào trên mặt, đâm chói mắt Cố Hiểu Mộng.
"Tên họ?"
"Cố Hiểu Mộng."
"Tuổi tác?"

"29 tuổi."
"Chức vụ?"
"Khoa trưởng Khoa Tình báo Quân sự Sở Một Cục Quân Thống."
"Tôi đang hỏi cô chức vụ ở Uông Ngụy!"
"Sở trưởng Sở Cơ Yếu, Bộ Tiễu Tổng Tư Lệnh Hàng Châu."
"Bắt đầu đi, đem những chuyện cô trải qua trong bốn năm đó, nói rõ ràng từng chuyện một!"
...
Từng đợt thẩm vấn như bánh xe nghiền áp lên người Cố Hiểu Mộng, không tra tấn, nhưng lại dùng chiến thuật vắt kiệt sức —— Đúng, chính là loại thủ đoạn thẩm vấn mà ngay cả Ryukawa Hihara cũng không thèm dùng.
Người có thể ba ngày không ăn cơm, lại không thể ba ngày không ngủ.

Nếu như năm ngày thì sao? Bảy ngày thì sao?
Mấy ngày đầu, Cố Hiểu Mộng còn có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, suy nghĩ rõ ràng, đối đáp trôi chảy.

Đến ngày thứ năm, hơn một trăm tiếng không ngủ, cô quả thực không chịu đựng nổi, đầu não đau đến căng phồng, bắt đầu huyên thuyên bậy bạ.
Từ thảm lông cừu trong nhà mình, cho đến mấy bức họa Trương Tổ Âm cất giữ; Từ nhà hàng nào ngon nhất Hàng Châu, cho đến tiệm cắt tóc nào tay nghề tốt nhất Thượng Hải; Từ phim kéo đến kịch, lại từ Tây Hồ kéo đến sông Hoàng Phố.
"Cố Hiểu Mộng, nếu cô còn nói bậy nói bạ như vậy, tôi sẽ mời Trịnh cục trưởng đích thân tới thẩm!"
"Anh để cho ông ta tới đi, để ông ta xem các anh phạm thượng ra làm sao, vũ nhục một thượng tá của đảng và nhà nước như thế nào!"
Đối phương giận đến đập cửa bỏ đi, trước khi đi dặn dò lính canh, chỉ cần không mệt chết, không đói chết, vậy thì cứ để cô ta chịu đựng như vậy, để xem vị học trò cưng của Đới cục trưởng có thể chống đỡ bao lâu.
Ngày thứ bảy —— chắc là ngày thứ bảy nhỉ? Cố Hiểu Mộng mơ mơ màng màng nhớ lại, cô đã sớm không phân rõ ngày đêm sáng tối.

Những ngày qua vẫn luôn bị trói trên ghế, tay chân đã tê rần, mắt sưng húp, ngủ thì ngủ không được, chết cũng chết không xong —— Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, những người kia liền bắt đầu chích thuốc cho cô, không phải thuốc nói thật, cũng không phải thuốc tê, bọn họ chỉ chích adrenalin và đường glucose cho cô, treo cái mạng của cô.
Một chậu nước lạnh tạt vào người, Cố Hiểu Mộng bị kích thích đến không ngừng ho khan, mắt phủ đầy tia máu hung tợn trừng mắt nhìn người thẩm vấn, sát khí trong mắt càng phát ra ác liệt.
"Năm Dân quốc thứ 29, Đới lão bản chọn cô xâm nhập vào Uông Ngụy.

Sau khi tiếp nhận đặc huấn ở nước Mỹ, cô trở lại Hàng Châu, gia nhập lớp đặc huấn của Tiễu Tổng, đúng không?"
"Phải."
"Nhưng mà cô phản bội, đầu hàng địch!"
"Tôi không có."
"Cha cô là anh em kết nghĩa với Uông Tinh Vệ, Mitsui Shoichi từng hẹn gặp riêng cô, Sở trưởng Sở Tình Báo Số 76 có quan hệ thân mật với cô —— Chắc cô không nói với tôi, tiếp cận Thẩm Ngọc Điệp cũng là vì tình báo đấy chứ!"
"Có thể hỏi gì đó mới mẻ hơn không, lần nào cũng mấy câu này, lỗ tai tôi sắp mọc kén rồi..."
Những ngày qua, cô hầu như đem tất cả nhiệm vụ bản thân từng thi hành, tất cả mọi người từng tiếp xúc đều nhớ lại một lần.

Những vấn đề này bị hỏi đi hỏi lại, Cố Hiểu Mộng chẳng buồn nói nữa, cũng không có sức lực để nói.

Cô liếm đôi môi khô khốc, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, đầu chậm rãi gục xuống, như thể ngay một giây sau sẽ chết đi.
Trong đầu như bị quấn một vòng lò xo, giống như có hai cái tay kéo hai đầu lò xo, từng chút một tăng thêm khí lực, kéo càng ngày càng căng, khiến cho người không cách nào suy tính.

Đầu não vô cùng nặng nề, thần kinh đã tê dại, loại thời điểm này, dường như chỉ cần chuyển động tròng mắt một cái thôi, cũng sẽ khiến mạch máu trong đầu nổ tung.
"Nói đi, nói cho tôi nghe, nói cô bị mê hoặc ra làm sao, đầu hàng địch như thế nào.

Nói ra liền thoải mái." Đối phương cuối cùng giơ súng lên, nòng súng lạnh băng nhẹ nhàng đặt trên trán cô.
Lý Ninh Ngọc, em mệt quá rồi, không chờ chị được nữa.
Cố Hiểu Mộng nở nụ cười thảm, dùng hết sức lực cuối cùng ngẩng đầu, đem trán đè chặt lên họng súng, nhìn nòng súng đen thui, giọng điệu thư thái: "Nói không ra, anh nổ súng đi."
"Vậy cô đi chết đi!"
Tiếng súng vang lên.

Không có máu bắn lên, băng đạn trống rỗng.
"Cố thượng tá, cực khổ rồi, cô có thể trở về nhà nghỉ ngơi!"
"Bảy ngày bảy đêm a, người bình thường đúng là không chống đỡ nổi..."
"Xin đừng trách, đều là phụng mệnh làm việc."
Những người kia vội vàng đưa cô xuống khỏi giá tra tấn, Cố Hiểu Mộng cuối cùng đã chịu đựng qua được trận khảo nghiệm vô nhân tính này.
Không nhớ nổi bản thân làm sao trở về nhà, được đồng nghiệp Quân Thống đỡ xuống xe, Cố Hiểu Mộng lảo đảo bước chân, loạng choạng ngã lên người cô Triệu.
"Hiểu Mộng, mau, mau vào phòng! Sao lại thành như vậy a!" Cô Triệu giận đến đỏ bừng mắt, trong trí nhớ của cô, Cố Hiểu Mộng từ nhỏ đến lớn chỉ từng bị hành hạ như vậy hai lần, mà lần này hiển nhiên so với lần trước khốn khổ hơn nhiều.
"Ba ba đâu? Ông ấy có khỏe không?" Cố Hiểu Mộng chỉ sợ Cố Dân Chương cũng bị tra hỏi giống như vậy, loại hành hạ cường độ mạnh này, ông ấy có thể gánh nổi sao?
"Tiên sinh không có gì đáng ngại, trở về từ ngày hôm qua.

Tin tức hai người bị mang đi thẩm tra vừa truyền ra, các công nhân đều lo sợ trong lòng, công ty chi nhánh các nơi khó duy trì ổn định, các chi nhánh đều phái người tới Nam Kinh, buổi chiều tiên sinh mới vừa họp xong, hiện tại đang ngủ."
"Ừm..." Cố Hiểu Mộng yên lòng, chắc là Cố Dân Chương lớn tuổi hơn, đám người kia không dám đối xử với ông như vậy.

Cô dụi mắt một cái, trước mắt nửa đen nửa trắng, dường như không thấy rõ được nấc thang dưới chân.
Cô Triệu cẩn thận đỡ cô đi đến ghế sa lon nằm xuống, mới chậm rãi mở miệng nói: "Kỳ thực Hồng Kông cũng có người đến."
Cố Hiểu Mộng tức khắc mở mắt ra, mừng rỡ nhìn cô Triệu, há miệng một cái, kích động nghẹn lời trong cổ họng, ánh mắt tựa như đang hỏi: Có phải là Lý Ninh Ngọc?
"Là Lý Minh Thành." Cô Triệu vội vàng giải thích.
"Anh ta ở đâu?" Cố Hiểu Mộng chống người ngồi dậy.
"Họp xong về Hồng Kông rồi." Cô Triệu thở dài trong lòng, cô biết ngay, đứa nhỏ này chỉ cần nghe thấy một từ có liên quan đến Lý Ninh Ngọc liền mất hết kiên nhẫn.
Ánh mắt vừa mới sáng lên của Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt lại ảm đạm xuống, giống như bị hút khô linh hồn, lại từ đầu nằm trở về ghế sa lon, uể oải nâng khuỷu tay lên che mắt.
Cô Triệu lắc đầu một cái, từ trong ngực móc ra một phong thư, nhét vào tay cô: "Lý tiên sinh lưu lại, cậu ấy nói, cô xem xong tốt nhất hãy đốt đi, nhưng mà đoán chừng cô sẽ không đốt, vậy thì giấu kỹ, đừng để người khác nhìn thấy."
Cố Hiểu Mộng không dám ôm mong đợi gì nữa, cô run rẩy xé phong thư, thậm chí không dám rút ra tờ thư bên trong, chỉ sợ không phải nội dung mà bản thân mong đợi.
Nét chữ thanh tú nhảy vào đáy mắt, nước mắt nhịn suốt bảy ngày không còn nín được nữa, Cố Hiểu Mộng qua loa lau nước mắt, rất sợ nước mắt làm ướt giấy.
Cho dù nét chữ này ngụy trang thành hình dạng gì, cô cũng nhận ra được là người nào viết, hóa thành tro cũng nhận ra —— Lý Ninh Ngọc, đây là lần đầu tiên chị viết thư cho em a.
"Khanh khanh như ngộ*:
Hàng Châu từ biệt, chớp mắt đã hai năm.
Đêm qua nghe tin em thân hãm lao tù, tôi lại không thể giúp đỡ được chút nào, vô cùng sốt ruột, bất lực bội phần, cũng hối hận trước kia không bầu bạn em nhiều thêm mấy ngày.
Tha thứ cho tôi không thể quay về như ước hẹn, gần nhau trong gang tấc, lại trở thành biển trời cách biệt.

Giờ đây không còn nguyện vọng nào khác, chỉ mong em bảo trọng sức khỏe, sớm ngày gặp nhau.
Ngoài ra: Trời lạnh không được khinh thường, đừng tham đồ lạnh, chớ quên mặc thêm áo."
Cuối thư ký tên một chữ "Đinh" (玎), Cố Hiểu Mộng biết, đó là cách viết thiếu nét của hai chữ "Ninh Ngọc" (宁玉).
Cô tức thì hổ thẹn vô cùng, chỉ cảm thấy hành động để cho Cố Dân Chương kẹp thư trong tình báo trước kia thật quá ngây thơ.

Không cách nào tưởng tượng được Lý Ninh Ngọc mang theo tâm tình gì viết xuống phong thư này, thậm chí bất chấp nguy hiểm bị bại lộ, cũng muốn để Lý Minh Thành mang thư theo người.
Sờ lên tờ giấy mỏng tanh, vài câu thưa thớt, nhìn hết lần này tới lần khác.

Khóe miệng Cố Hiểu Mộng rõ ràng đang cười, nước mắt lại không ngừng rơi, tách một tiếng lăn xuống trên giấy, từng tí một loang ra chữ viết.
Cô Triệu lật đật móc khăn tay ra, sợ Cố Hiểu Mộng tự làm dơ thư sẽ đau lòng.
Không sao, Cố Hiểu Mộng lắc đầu một cái, đẩy tay cô Triệu, từ ngăn kéo của bàn trà nhỏ lấy ra một chiếc bật lửa, nhíu mày, mím môi, mặt đầy nghiêm túc đốt tờ thư.
Trong ánh lửa bập bùng, giấy vụn bị thiêu thành tro bụi, nước mắt của Cố Hiểu Mộng cũng theo đó dừng lại.
"30 giây." Cô thầm lẩm nhẩm trong lòng, "Lý Ninh Ngọc, 99 chữ, em chỉ dùng 30 giây, lần này không ăn gian, có xem như đạt tiêu chuẩn không?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.