Hai giờ sau ——
Hen suyễn đã ngừng, Lý Ninh Ngọc vẫn còn đang ngủ say.
Katori Naoto đứng trong hành lang, hai tay nắm chặt lấy lan can, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Thầy, nguyên nhân dị ứng chắc là cái này." Trợ lý bưng tới một đĩa quả khô, "Có lẽ cô ta không biết bản thân dị ứng loại quả này."
Katori nhìn nhìn đĩa quả hạch kia, cười lạnh nói: "Cô ta nhất định muốn để tôi tin tưởng rằng cô ta không biết mình là Lý Ninh Ngọc, cũng không nhớ mình mắc tật hen suyễn.
Chỉ tiếc, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Đây cũng không phải loại quả hạch hiếm có gì, cô ta không thể nào hai năm qua ngay cả một lần cũng chưa ăn.
Quả thực là cố ý thấy rõ."
"Có lẽ trước đó ăn vào đều không sao, gần đây tiết trời trở lạnh, sức đề kháng hạ xuống mới đột nhiên bị dị ứng." Điều trợ lý nói chính là kiến thức y học thông thường, Katori dĩ nhiên biết, chẳng qua hắn không muốn tin chuyện này chỉ là ngoài ý muốn.
Thấy Katori vẫn còn do dự, trợ lý bổ sung nói: "Thầy, con quan sát cô ta suốt cả buổi tối, bất luận là lúc thiếu tá Okamura nói những lời đó, hay là lúc thầy đề cập tới chuyện cũ ở Cầu Trang, ngôn ngữ cơ thể của cô ta đều không có chút dị thường nào."
"Làm sao, trình độ của cậu trong lĩnh vực tâm lý học đã trên cơ tôi rồi sao?" Katori hơi có vẻ châm chọc hỏi ngược lại.
"Học trò không dám.
Chẳng qua là cảm thấy cô ta không đến mức vì để né tránh vấn đề của thầy mà cố ý dẫn phát hen suyễn, việc này cũng quá nguy hiểm." Trợ lý đặt mình vào trong hoàn cảnh đó để suy nghĩ, đổi lại là hắn, tuyệt đối không thể nào làm ra hành động nhìn thì thông minh thực ra lại ngu xuẩn này —— Ngộ nhỡ bọn họ bỏ mặc không quan tâm, cô ta không phải chết luôn rồi sao.
"Lý Ninh Ngọc có lẽ hy vọng tôi cũng dễ lừa bịp giống như cậu vậy." Katori vỗ vỗ bả vai trợ lý, "Cô ta nhất định tính cả rồi, biết tôi sẽ không thấy chết mà không cứu."
"Thầy, hồi đó thầy thôi miên cô ta hơn bốn tháng, toàn bộ quá trình con đều chứng kiến.
Yoshida Tamako là tác phẩm xinh đẹp nhất của thầy, thậm chí có thể ghi vào sử sách nghiên cứu tâm lý học.
Thầy không tin tưởng thành quả của bản thân như vậy sao?"
Đối mặt sự hoài nghi của Katori đối với Lý Ninh Ngọc, trợ lý lại có chút tức giận.
Nếu như trận thôi miên này ngay từ ban đầu đã là trò bịp của cô ta, vậy thì kiến thức bản thân học tập nghiên cứu bao năm qua sợ là không đáng giá một đồng.
Mà bọn họ, thân là chuyên gia tâm lý học, lại bị một người ngoài ngành đùa bỡn xoay vòng vòng, đây không chỉ là sự sỉ nhục đối với bọn họ, còn là nỗi nhục nhã của toàn bộ giới học thuật.
Katori bị trợ lý nói có chút dao động, không sai, đây là tác phẩm hoàn mỹ nhất của hắn từ trước tới nay, nếu không phải hết sức bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn tự tay phá hủy nó.
"Nhưng cho dù Lý Ninh Ngọc không có vấn đề, Cố Hiểu Mộng cũng không hề ngu xuẩn." Katori thở dài, "Những điểm đặc trưng trên thân thể con người không bao giờ thay đổi, có thể là một nốt ruồi, một vết bớt, thậm chí là một phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Người không quen thuộc cô ta dĩ nhiên sẽ không phát hiện, nhưng người đã từng là đồng bạn thân thiết nhất của Lý Ninh Ngọc, lại là một cao thủ tình báo tâm tư nhạy bén như Cố Hiểu Mộng, tuyệt đối không thể nào đến bây giờ cũng không phát hiện ra thân phận thật sự của Thẩm Ngọc Điệp."
Lui một bước mà nói, nếu Lý Ninh Ngọc thật sự không khôi phục trí nhớ, những điều cô ta nói tối nay đều là thật, trong lúc sống chung với cô ta, Cố Hiểu Mộng không lộ ra bất kỳ dị thường gì, vậy thì thật quá khả nghi —— Biết rõ thân phận Thẩm Ngọc Điệp có vấn đề, lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, Cố Hiểu Mộng nhất định còn có mục đích khác, chỉ sợ là muốn thả dây dài câu cá lớn, đào ra bí mật sau lưng thân phận giả này.
Đột nhiên nghe thầy mình nhắc tới Cố Hiểu Mộng, trợ lý của Katori mới nhớ tới "sự tích anh dũng" của vị sở trưởng thiếu tá này mấy ngày trước: Lợi dụng kẽ hở giữa cuộc hẹn, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã đánh ngất kẻ buôn tin tức bọn họ thuê, động tác lưu loát liền mạch cướp đi máy ảnh và cuộn phim, đem người khóa trái trong nhà cầu, dọn dẹp xong dấu vết ở hiện trường còn có thể mặt không biến sắc cùng Lý Ninh Ngọc tiếp tục ăn cơm.
Năng lực hành động cùng sức quan sát nhạy bén như vậy, nữ nhân này tuyệt không thể khinh thường.
Hắn chỉ mừng vì trong máy ảnh bị cướp không lưu lại manh mối gì, Cố Hiểu Mộng thông minh mấy đi nữa cũng không đến mức tra được thân phận người theo dõi.
"Chiếu theo lời của thầy thì, hai nữ nhân này đều không phải là nhân vật đơn giản." Trợ lý đột nhiên mắt lộ hung quang, hắn không muốn chơi tâm lý chiến cái gì nữa, "Vậy sao không thừa dịp Lý Ninh Ngọc vẫn còn đang hôn mê, giết cô ta!"
"Ngu xuẩn!" Katori nặng nề tát hắn một cái, "Với địa vị hiện nay của cô ta, nếu như đột nhiên toi mạng, chính phủ Nam Kinh nhất định sẽ tiến hành nghiệm xác.
Vậy thì các loại tiền sử bệnh án trên người cô ta, thậm chí cả dấu vết mang thai sinh non đều sẽ bị bại lộ sạch sẽ.
Trên thân thể một người xuất hiện nhiều đặc thù khác thường như vậy, thân phận thật sự còn có thể giấu nổi sao? Đến lúc đó, cậu có thể gánh vác hậu quả sao!"
"Vậy thì...!hủy thi diệt tích, dù sao trừ thiếu tá Okamura ra, không ai biết cô ta đã tới nơi này." Trợ lý che nửa bên mặt, không nghĩ thầy sẽ nổi trận lôi đình như vậy.
Katori gật gật đầu, cười lên: "Được a, trợ thủ đắc lực của Okamura sau khi rời khỏi nhà tôi liền bốc hơi khỏi nhân gian, hắn sẽ không điều tra, cũng sẽ không hoài nghi tôi —— Cậu cảm thấy Okamura nhìn có vẻ ngu xuẩn hơn cả cậu sao?"
Trợ lý hậm hực nói: "Nhưng mà thầy, nếu vậy thì phải làm thế nào? Ngày mai chúng ta phải lên đường đến Nam Kinh rồi."
"Không vội, chúng ta sẽ còn ở Trung Quốc mấy tháng, trước khi xác định rõ chân tướng, vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, mọi cố gắng hơn hai năm qua đều trở thành công cốc.
Chờ sáng tỏ đáp án, lại diệt trừ cô ta cũng không muộn..."
Trong phòng ngủ bỗng truyền tới động tĩnh, cắt đứt đối thoại giữa hai người.
Katori vội vàng đi vào nhà, chỉ thấy Lý Ninh Ngọc đã tỉnh lại, tựa vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng.
"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, Tamako." Cân nhắc mãi, vẫn đành sử dụng xưng hô này.
"Tôi bị làm sao vậy..." Khuôn mặt Lý Ninh Ngọc vẫn như cũ trắng bệch, che ngực ho nhẹ hai tiếng.
"Cô vừa rồi đột nhiên phát tác hen suyễn, thiếu chút nữa mất mạng!"
"Hen suyễn?" Lý Ninh Ngọc hơi nhíu mày, gian nan suy nghĩ, tựa như muốn nói, tại sao tôi lại có bệnh này.
Katori Naoto kiên nhẫn chịu đựng, ôn tồn điềm đạm hỏi: "Là do dị ứng quả hạch gây ra, cô không biết mình dị ứng những thứ này sao?"
Lý Ninh Ngọc lắc lắc đầu, mờ mịt luống cuống.
Được rồi, bất kể phản ứng hiện tại của cô ta là thật hay giả, hỏi tiếp nữa cũng sẽ không có kết quả gì.
Trận dò xét tối nay hoàn toàn thất bại, Katori thở dài: "Cô hiện tại thân thể suy yếu, tối nay cứ ở nơi này đi."
"Đợi đến trời sáng, trong trường học người đông phức tạp, quá nguy hiểm."
"Vậy để tôi cho học sinh đưa cô trở về."
"Anh họ, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.
Tôi có thể tự mình trở về." Lý Ninh Ngọc mỉm cười bác bỏ mỗi một đề nghị của hắn.
Không cách nào phản bác, chỉ đành phải thả đi.
Nhìn bóng lưng cô rời khỏi, Katori bỗng cảm giác vô lực, rõ ràng chân tướng ở ngay trước mắt, lại không cách nào đến gần nó, bắt lấy nó, trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí hiểu được cảm giác của Ryukawa Hihara.
Lý Ninh Ngọc bước chân hư nhược, chậm rãi ra khỏi khu vực sở nghiên cứu, đi vào một mảnh rừng âm u bên trong trường y, xe của cô đậu ngay trong rừng cây.
Mở cửa xe, chui vào ghế phó lái, ngửi thấy mùi trái cây làm người an lòng ngay bên cạnh, cuối cùng cũng có thể tháo xuống phòng bị.
Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.
Người ngồi bên vị trí tài xế đem vành nón ép xuống rất thấp, thò người sang, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Ninh Ngọc, thanh âm ôn nhu: "A Ngọc, không sao chứ?"
Trong bóng tối, Cố Hiểu Mộng không nhìn rõ được sắc mặt Lý Ninh Ngọc, chỉ cảm thấy hơi thở đối phương so với ngày thường yếu ớt hơn rất nhiều, như thể vừa trải qua một cuộc tranh đấu sinh tử.
"Xem như thuận lợi." Lý Ninh Ngọc mở mắt ra nhìn cô, nụ cười tràn đầy mệt mỏi, "Hiểu Mộng, đưa aminophylline cho tôi."
"Chị không mang sao?" Mùa đông có tỷ lệ phát sinh hen suyễn cao, Lý Ninh Ngọc luôn mang thuốc theo người, hôm nay sao lại quên? Không kịp tra cứu nguyên nhân, Cố Hiểu Mộng vội vàng từ trong túi móc ra thuốc dự phòng, đổ hai viên vào lòng bàn tay, đút cho cô ăn.
"Sao đột nhiên lại phát bệnh, có phải Katori làm cái gì?" Cố Hiểu Mộng lo âu hỏi, tay phải nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lý Ninh Ngọc, tay trái tự nhiên sờ lên cổ tay cô, dò tần số mạch đập.
Nhưng ngay khoảnh khắc mò tới cổ tay, Cố Hiểu Mộng liền phát hiện dị thường.
Xúc cảm trên tay không trơn mịn như ngày hôm qua, cô nhíu chặt mày, ý thức được điều gì, bất thình lình xốc lên ống tay áo Lý Ninh Ngọc, đốt bật lửa, mượn ánh sáng cẩn thận kiểm tra cánh tay.
Da thịt trắng nõn nổi đầy mẩn đỏ vẫn còn chưa tiêu mất, hiển nhiên là triệu chứng dị ứng, kết hợp với vừa rồi Lý Ninh Ngọc bảo bản thân đưa aminophylline, Cố Hiểu Mộng sáng tỏ trong lòng: "Chuyện gì xảy ra?"
"Tôi ăn hạch đào." Không muốn để đối phương nhìn thấy những nốt đỏ dọa người này, Lý Ninh Ngọc rút cánh tay về, yên lặng kéo tay áo xuống, "Không sao, trong vòng 24 giờ sẽ tan đi."
"Là Katori ép chị sao?" Cố Hiểu Mộng nghĩ mà sợ hãi, dị ứng quả hạch dẫn tới hen suyễn, Katori Naoto dự định giết chết Lý Ninh Ngọc như vậy?
"Không phải, là tự tôi."
"Chị ——" Cố Hiểu Mộng có chút tức giận, nhưng nghĩ lại thì, Lý Ninh Ngọc làm vậy khẳng định lại có lý do của chị ấy, chị ấy vừa trải qua chuyện như vậy, mình ở bên ngoài đã không giúp được gì thì chớ, làm gì có tư cách nói chị ấy chứ.
Lý Ninh Ngọc vỗ vỗ mu bàn tay Cố Hiểu Mộng, cười trấn an nói: "Em muốn tôi dùng kế hoãn binh kéo dài thời gian với hắn, hiện tại nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tiếp theo làm gì, thì phải xem em rồi."
"Bảo chị lừa gạt cho qua ải, kéo qua tối nay, chứ không phải bảo chị dùng cái biện pháp như vậy!" Cố Hiểu Mộng thấp giọng oán trách, Lý Ninh Ngọc cũng là một người điên, người điên không cần mạng.
"Katori rất khó đối phó, làm như vậy hiệu quả nhanh nhất."
"Nhưng ngộ nhỡ..."
Cố Hiểu Mộng đang nói, mây mù trên trời bỗng nhiên tản ra, một chùm sáng rọi vào trong xe, ánh trăng chiếu lên gương mặt Lý Ninh Ngọc, khiến cho sắc mặt vốn đã tái nhợt nhìn càng thêm suy yếu.
Nhìn bộ dạng này của cô, giọng điệu Cố Hiểu Mộng lại mềm xuống: "Lần sau đừng như vậy nữa, cho dù có thể khống chế liều lượng, cũng không thể mạo hiểm như vậy, em sẽ lo lắng."
Dứt lời, cô nắm lấy hai tay Lý Ninh Ngọc, lại sợ nắm quá chặt đụng đau mẩn đỏ trên tay, cho nên chỉ dè dặt nâng lên, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay: "Không cho phép gãi, gãi bể sẽ để lại sẹo, xấu xí chết."
"Tôi có phải con nít đâu." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ cười, chợt nhắc nhở nói, "Hiểu Mộng, thời gian không còn nhiều, tối mai Katori sẽ lên đường đi Nam Kinh, đến được bên kia, hắn sẽ vào ở trong Bộ Tư Lệnh của quân Nhật."
Vào ở Bộ Tư Lệnh, muốn ra tay sẽ khó khăn.
Katori đã hoàn toàn lộ rõ nghi ngờ đối với cô, hắn sống nhiều thêm một ngày, uy hiếp càng nhiều thêm một phần.
Diệt trừ Katori, là việc nhất định phải làm.
"Chuyến tàu số 3512, ghế hàng đầu, toa số 6." Cố Hiểu Mộng giảo hoạt cười một tiếng, "Lịch trình của hắn đã sớm được báo cho Kê Minh Tự rồi."
"Em định hành thích trên xe lửa?" Ngữ khí của Lý Ninh Ngọc trở nên nghiêm túc, "Không được, như vậy quá nguy hiểm, tôi không đồng ý."
"Em có thể thuê sát thủ mà!" Cố Hiểu Mộng bắt đầu đùa giỡn, đáng tiếc, lời nói đùa này hình như không đúng lúc cho lắm, Lý Ninh Ngọc có vẻ bị lời của cô làm cho bực bội, đột nhiên che miệng ho khan mấy tiếng.
"Được rồi được rồi, đừng giận mà, em đùa thôi." Cố Hiểu Mộng khẩn trương vuốt lưng Lý Ninh Ngọc, "Chuyện này không thể mượn tay người ngoài được, A Ngọc, chị yên tâm, em biết chừng mực.
Hơn nữa ba ba cũng đã đồng ý kế hoạch của em rồi."
"Vậy Cố sở trưởng có thể nói cho tôi biết, kế hoạch của em rốt cuộc là gì không?" Lý Ninh Ngọc làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ đều chuẩn bị ít nhất hai phương án, thời gian không còn nhiều, nếu kế hoạch của Cố Hiểu Mộng có gì mạo hiểm, bắt đầu sử dụng phương án của cô vẫn còn miễn cưỡng kịp.
Cố Hiểu Mộng không trực tiếp trả lời, cúi đầu xuống lục lọi túi áo khoác một hồi.
Lý Ninh Ngọc nghi hoặc nhìn, cho đến khi cô móc ra hai tấm vé.
Vé xe lửa? Lý Ninh Ngọc nhận lấy hai tấm vé kia, giơ lên trước mắt, nương theo ánh trăng mới nhìn rõ được chữ phía trên: Nhà hát lớn Lan Tâm / Casablanca / Tối bảy giờ rưỡi ngày 20 tháng 1 / Ghế số 10 hàng số 5.
Một tấm khác dĩ nhiên là ghế số 9 hàng số 5.
"Ngày hôm qua gọi điện thoại, chị nói hẹn em xem điện ảnh, em biết chắc chắn chị không mua vé, liền đặc biệt nhờ người đi mua."
Lý Ninh Ngọc á khẩu không biết nói gì, ngày hôm qua gọi điện chỉ để truyền ám hiệu, trong điện thoại nhắc tới "ngày mốt" chính là "ngày mai", mà "nhà hát lớn Lan Tâm" chính là đại biểu cho "chỗ cũ".
Cô chỉ muốn nói với Cố Hiểu Mộng là tối nay bản thân phải gặp mặt Katori Naoto ở chỗ này, Cố Hiểu Mộng rõ ràng cũng nghe hiểu ám hiệu, hiện tại lại đang giả ngu cái gì vậy.
"Nhiệm vụ ngày mai của chị, chính là thành thật cùng em xem điện ảnh." Cố Hiểu Mộng giọng điệu nhanh nhẹn, vừa nói vừa cười, "Chờ xem phim xong, tất cả mọi việc đều sẽ biết.
Huống hồ, chị còn nợ em một buổi xem phim đấy nhé."
Biết Hiểu Mộng sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn, Lý Ninh Ngọc đã đại khái đoán được mục đích chuyến xem phim này.
Nhưng dù vậy, trong lòng vẫn bỗng dưng có chút bất đắc dĩ: "Em từ lúc nào cũng học được thừa nước đục thả câu rồi?"
"Học theo chị." Cố Hiểu Mộng nháy mắt một cái, trò giỏi hơn thầy mà, ai mà không biết thừa nước đục thả câu.
Cái tốt không học, học những thứ này thì nhanh lắm.
Lý Ninh Ngọc khẽ thở dài, đem vé xem phim niết trong tay, giả bộ muốn xé: "Tôi không xem."
Cố Hiểu Mộng vươn tay đoạt lại hai tấm vé kia, bảo vệ trong ngực: "Không xem cũng đừng xé chứ, phim này nổi như vậy, em tốn gấp ba lần giá tiền mới mua được.
Chị không đi với em, em vẫn có thể hẹn người khác mà!"
"Được lắm, vậy em đi tìm người khác đi." Lý Ninh Ngọc ôm hai cánh tay, tựa vào ghế, thả lỏng nhắm hai mắt lại, "Hiểu Mộng, về nhà đi, tôi mệt rồi."
Luận bản lãnh tức giận, mình vĩnh viễn không sánh bằng chị ấy, Cố Hiểu Mộng tự nhận đuối lý, cúi người xuống thật nhanh mổ một cái lên khóe môi Lý Ninh Ngọc: "Ngủ đi, về đến nhà nói hết cho chị."
Chiếc xe trong bóng tối lăn bánh về phía trước, khóe miệng Lý Ninh Ngọc hơi nhếch lên.
Ở bên cạnh Cố Hiểu Mộng, cô có thể buông xuống tất cả phòng bị an ổn thiếp đi, không cần hỏi xe lái về phương nào, cũng không cần quan tâm lúc nào nó dừng lại.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.