Khi Gió Lại Thổi

Chương 40: Vượt Ranh Giới






Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống nhìn người trước mặt, không dám hô hấp, thậm chí không dám chớp mắt, rất sợ sơ ý một chút liền vỡ nát hồi mộng đẹp này —— Không, không phải là mộng, đây đích xác chính là Lý Ninh Ngọc, là chị Ngọc bản thân mất đi mà tìm lại được, là người yêu mà cô có thể chạm đến, không còn là ảo ảnh mơ hồ mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, không phải là lời thở than mỗi khi thức tỉnh lúc rạng sáng.
Cô chậm rãi cúi người xuống, gần sát từng tấc từng tấc một, từng chút từng chút lạc lối vào bên trong, lông mi thật dài hơi hơi rung động, đôi mắt nai ướt át thuần khiết mà mê man.
Thời gian như bị kéo giãn mấy chục lần, hết thảy cảm nhận đều bị phóng đại, Lý Ninh Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được từng mạch máu li ti bên lỗ tai đang đập nhảy, gương mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều nay lại bị một tầng đỏ ửng nhàn nhạt phủ lên gò má.

Thiên tài thường ngày có thể khống chế đến tận tiềm thức, cuối cùng đã rối loạn hô hấp vào thời khắc này.
Không muốn nhắm mắt, lại cũng không chủ động đến gần, Lý Ninh Ngọc cứ như vậy ngước đầu, an tĩnh mà dè đặt nhìn cô tiến đến, gần sát, lại gần sát.
Đôi mắt đẹp đong đưa chớp động, ngậm cười chứa ý khó mà phân*.

Cố Hiểu Mộng nghĩ, đôi mắt của Lý Ninh Ngọc chính là lời giải thích hay nhất cho câu thơ này.

Cô đã từng tiếc nuối, chị Ngọc rõ ràng trời sinh một cặp mắt đào hoa, lại lúc nào cũng không thích nói cười, trước nay chưa bao giờ thấy được dáng vẻ mê ly động lòng người của đôi mắt này.
(*) Câu thơ gốc: Thuấn mỹ mục dĩ lưu miện, hàm ngôn tiếu nhi bất phân.

Câu thơ trong bài Nhàn Tình Phú của Đào Tiềm, dùng để miêu tả một đôi mắt biết nói.
Nhưng giờ phút này, sự tiếc nuối đã hoàn toàn bị lắp đầy, hôm nay Lý Ninh Ngọc đặc biệt bất đồng, sóng mắt lưu chuyển tràn đầy dụ hoặc mà không tự biết, rõ ràng là đang mong đợi bản thân chạm vào.
Ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt lên gò má, nụ hôn mềm mại cuối cùng rơi lên vầng trán sáng bóng.
Trán truyền tới một hồi tê dại, Lý Ninh Ngọc hơi ngẩn ra, bất giác sờ sờ nơi mới vừa bị hôn, mím môi nhàn nhạt cười, lão quỷ như mình lại bị một tiểu quỷ trêu chọc.
Cố Hiểu Mộng giống như đứa nhỏ đùa dai được như ý, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Tiếp đó ngồi xổm xuống, nâng lên tay phải Lý Ninh Ngọc, đem đầu ngón tay cầm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ôn nhu mà kiên định, tựa như đang không tiếng động thốt lên lời tỏ tình.
Thiên tài bị tình cảm quấy nhiễu, không còn đoán được tâm tư của tiểu quỷ nữa, ban đầu chủ động hoàn toàn biến thành bị động.

Lý Ninh Ngọc lập tức trở nên có chút ngượng ngùng, vừa định rút ngón tay về, Cố Hiểu Mộng lại nắm cô thật chặt.

Nữ hài giảo hoạt cười một tiếng, quỳ một chân trên đất, trước khi Lý Ninh Ngọc kịp mở miệng, đối phương đã giống như hiệp sĩ thời trung cổ thành kính hôn lên đầu ngón tay cô.
"Lý Ninh Ngọc, em thích chị.

Cho dù chị biến thành hình dạng gì cũng đều thích, bất kể là quá khứ hay tương lai, 40 tuổi, 60 tuổi, đến 80 tuổi cũng đều thích!"
Không biết lại học được từ bộ phim nào, nhưng dáng vẻ nghiêm trang của Cố Hiểu Mộng thực sự quá mức đáng yêu, làm Lý Ninh Ngọc không nhịn được muốn trêu chọc một chút: "Vậy 81 tuổi thì sao?"
"81 tuổi thì chưa chắc, đến lúc đó chị hỏi lại em!" Cố Hiểu Mộng nghịch ngợm nháy mắt một cái, thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nhìn Lý Ninh Ngọc nghiêm túc nói, "Chị lúc trước đã hứa với em, sẽ không lần nữa bỏ em lại một mình, hiện tại em cũng hứa với chị, thời đại hoàng kim chị luôn khao khát, em nhất định sẽ cùng chị ngắm nhìn nó."

Cố Hiểu Mộng xem qua nhiều phim như vậy, trong lúc tỏ tình, các nhân vật chính bao giờ cũng có một đoạn lời thoại văn chương hoa mỹ, làm người xem cảm động rơi lệ.

Nhưng mà thật sự đến lượt mình cô mới hiểu được, đối mặt người trong lòng mà mình ngày đêm tưởng nhớ, có thể nói ra lời thật lòng đã không dễ rồi, giờ phút này, bất luận lời nói vụng về bao nhiêu, vào trong tai người yêu đều là câu thơ êm ái nhất.
Một giọt nước mắt không chút báo trước rơi xuống, đập trên tay vỡ tung ra, Cố Hiểu Mộng thất kinh đến rối loạn chừng mực, vội vàng đưa tay lau mặt Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, sao chị lại khóc?"
Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái, cổ họng nghẹn ngào, nói không ra nửa chữ, mãnh liệt tiến tới ôm lấy người trước mắt, tay phải bất tiện, chỉ có thể dùng tay trái sít sao ôm lấy đối phương, siết chặt như muốn đem Cố Hiểu Mộng hòa vào trong thân thể, cả cánh tay đều đang phát run.
"Chị Ngọc..." Thân thể sa vào trong ôn nhu hương, Cố Hiểu Mộng có chút không thở nổi, rõ ràng nhận ra được sự khác thường của đối phương, cô vỗ vỗ lưng Lý Ninh Ngọc, "Sao vậy?"
Giật mình phát giác bản thân thất thố, Lý Ninh Ngọc xoa xoa nước mắt, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Cố Hiểu Mộng: "Hiểu Mộng, cảm ơn em."
Cố Hiểu Mộng thở dài, ngồi về lại ghế sô pha, nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc: "Lý Ninh Ngọc, chị từ nhỏ đã như vậy sao? Chuyện gì cũng giấu ở trong lòng không nói, không dám khóc cũng không biết nháo."
Lý Ninh Ngọc bật cười, coi như ngầm thừa nhận.

Tính cách của mình hoàn toàn ngược lại với Cố Hiểu Mộng, cô giống như băng sơn ở Nam Cực, quanh thân tản ra khí lạnh, mà Hiểu Mộng, nếu không gặp phải bản thân, sợ rằng sẽ luôn giống như tòa Tử Kim Sơn ở Nam Kinh, ngày ngày náo nhiệt, vĩnh viễn là một mặt trời nhỏ hào quang chói mắt.
Vốn tưởng rằng Cố Hiểu Mộng bất mãn, nhưng câu kế tiếp của cô lại làm Lý Ninh Ngọc giật mình, phòng tuyến cuối cùng trong lòng bị phá vỡ —— "Vậy thì mệt mỏi biết bao a, không có ai cùng chị lớn lên."
Trên biên giới hoang vu bụi gai mọc um tùm, bên trong là sa mạc khô khốc, là ao đầm sâu không thấy đáy, là cấm địa đã giam cầm ba mươi hai năm.

Cũng đã từng có người xông vào, song lại giống như một trận gió gào thét vút qua, cuốn lên cát bụi sau đó lại vội vàng rời khỏi.
Lý Ninh Ngọc cũng không còn hy vọng xa vời có thể có người vượt qua ranh giới này.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, một đốm lửa yếu ớt rơi xuống bụi gai, đó là một ngọn lửa nóng bỏng mà trẻ trung, từng chút từng chút một, cháy càng lúc càng mãnh liệt, cơ hồ ném đi cả tính mệnh, cuối cùng đốt cháy đường ranh giới kia.
"Hiểu Mộng, em muốn nghe không?"
"Muốn." Cố Hiểu Mộng kiên định gật đầu một cái.
Đó là vào năm 1911, trong buổi đêm khuya trời đông giá rét, thành Nam Kinh vốn cực ít tuyết rơi, lại lả tả phủ tuyết suốt một đêm.

Tiểu nha đầu Lý gia sinh ra đã không khóc, phụ thân bảo thủ mê tín nói đây là điềm không lành, thậm chí không muốn cho cô một cái tên.
Ra đời ngày thứ ba, Tôn Văn ở Nam Kinh tuyên bố thành lập Trung Hoa Dân Quốc, phụ thân là tú tài Thanh triều, ông la hét Đại Thanh sắp xong rồi, nếu nước mất, nhất định phải liều chết đánh một trận với đám phản tặc này.

Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!
"Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành." Từ đây, đứa trẻ liền có tên, mẫu thân chưa từng đi học chỉ cảm thấy đây là một tên rất hay, cao hứng đeo cho con gái một chiếc vòng ngọc, mơ mơ hồ hồ, Lý Ninh Ngọc khoác lên gông xiềng đầu tiên của cuộc đời.
Phụ thân cuối cùng không đi cùng Đại Thanh, ông thoái ẩn nông thôn, trở thành hương thân, trong tay nắm giữ ruộng đồng, thuê rất nhiều người làm công dưới trướng.

Do đó, tuổi thơ của Lý Ninh Ngọc cơm áo không lo, phụ thân không xem như quá ngu muội, cho dù là con gái, cũng để cô cùng anh trai đi học.
Nhưng trẻ con hướng nội thường không được hoan nghênh, huống hồ còn là nữ hài, phụ thân không đánh mắng cô, nhưng cũng không thích cô, mẫu thân tính cách nhu nhược, trong đầu cũng chỉ có anh trai.

Ở trong gia đình phong kiến này, chỉ có anh trai Lý Minh Thành cưng chiều cô.

Anh so với Lý Ninh Ngọc lớn hơn năm tuổi, từ nhỏ đã dắt tay em gái dạy cách đi đường, từ bờ ruộng cho đến tận học đường.
Năm mười một tuổi, phụ thân nói con gái biết chữ là được, không cần đọc nhiều sách như vậy, cho dù con gái thông minh hơn người, cuối cùng cũng phải gả người.

Là Lý Minh Thành thời trẻ che chở cho em gái, cứng rắn dùng tuyệt thực bức ép, đổi lấy cơ hội tiếp tục đi học cho cô.
Năm cô học trung học, anh trai đến Đại học Quốc gia Trung ương, dọn đến trụ ở trường học, từ đây, số lần anh về nhà càng ngày càng ít, hầu như mỗi lần về nhà đều sẽ tranh cãi với phụ thân, giống như biến thành một người khác.
Lý Ninh Ngọc mười ba tuổi không hiểu bọn họ cãi nhau chuyện gì, nhưng mỗi lần bị phụ thân khiển trách xong, anh trai luôn nói với cô: "Tiểu Ninh, chúng ta về sau đều phải rời khỏi cái nhà này, quốc gia này, có những nơi càng cần chúng ta hơn."
Sau đó, anh trai bị phụ thân hoàn toàn đuổi ra khỏi nhà, trước đêm rời đi, anh trai nói với cô rất nhiều rất nhiều.

Anh trai đi rồi, mẫu thân khóc sưng mắt, Lý Ninh Ngọc lại chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

Cô hồi tưởng lại những lời của Lý Minh Thành, lạnh lùng nhìn phụ thân, một hạt giống nảy mầm dưới đáy lòng.
Năm 1926, Lý Ninh Ngọc mười lăm tuổi, cũng vào năm đó, chiến tranh bắc phạt bùng nổ.

Học sinh là đoàn thể dễ bị phát triển nhất, trong một lần nào đó nghe Đảng Cộng Sản tuyên truyền, cô quen được hai người nam nhân.

Một người họ Chu, lớn hơn cô hai tuổi, là bạn học lớp bên cạnh, cũng là con trai một người cùng trấn.

Một người khác họ Tống, tuổi không cách biệt lắm so với anh trai, chính là người diễn thuyết chính của lần đó, hắn đứng ở trên đài, dõng dạc sục sôi, hăng hái hưng phấn.
Cả tràng diễn thuyết, chỉ có cô và Chu Sinh nghe say sưa nhất, sau đó thường lén lút đi tìm Lão Tống, nghe hắn giảng giải những thứ tư tưởng mới kia.

Sau đó, Lão Tống nói hắn muốn đến nước Đức du học, đó là quê hương của chủ nghĩa cộng sản.

Trước khi đi, hắn hứa với hai người, nếu có cơ hội đến Đức, có thể tới tìm hắn.
Nước Đức, quê hương của chủ nghĩa cộng sản.

Lý Ninh Ngọc gật đầu một cái, cô đã biết bản thân phải đi nơi nào.
Nghe được ý tưởng du học của con gái, phụ thân nổi trận lôi đình, lần đầu tiên đánh cô: "Cái gì mà Đảng Cộng Sản, cái gì mà đại cách mạng, thứ cải cách chính là mạng của lão tử! Anh ngươi bất hiếu, ngươi cũng muốn học theo hắn sao?"

Cô bị phụ thân khóa ở nhà suốt một tháng, cho đến khi người Chu gia đến cửa cầu hôn.

Chu Sinh nói, đây là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra được, hắn muốn giúp cô thoát khỏi cái nhà này.
Lý Ninh Ngọc biết tâm ý của hắn, lại không biết lấy gì báo đáp, bản thân chỉ xem hắn như bạn thân, xem như anh trai, xem như tri kỷ muốn cùng đi nước Đức.

Chu Sinh lắc đầu một cái, mẫu thân bệnh nặng, tôi không đi được, nhưng cô nhất định phải đi ra thế giới bên ngoài ngắm nhìn một chút, quốc gia chúng ta cần cô, người kia còn đang chờ cô.
Sáng sớm ngày kế tiếp sau khi bái đường, Lý Ninh Ngọc liền bước lên chuyến tàu đi đến nước Đức, trong lúc tàu đang chạy, cô đem cổ tay phải nặng nề đập về phía lan can, vòng ngọc bể tan tành rơi vào biển khơi, chìm xuống đáy biển.

Nhìn những mảnh vụn kia, Lý Ninh Ngọc nở một nụ cười phát ra từ nội tâm.
Ở nước Đức, Lão Tống chiếu cố cô như huynh trưởng.

Chỉ là cô khi ấy ngu dốt, tình đậu chưa khai, trong đầu đều chỉ chứa công thức toán học, biết rõ cơ hội du học có được không dễ, lại dựa vào Chu Sinh tài trợ, nào có tinh lực đi ảo tưởng tình yêu.
Không lâu sau, Lão Tống tốt nghiệp trở về nước, ở nơi đất nước xa lạ, chỉ còn lại một mình cô.
Đại học năm thứ hai, cô nhận được thư từ Lý Minh Thành, cha mẹ chết dưới họng súng của Đảng Cộng Sản.
Trong lòng Lý Ninh Ngọc run lên, không đau buồn như tưởng tượng, cũng không có cảm giác nhẹ nhõm.

Cô trầm mặc thiêu hủy phong thư báo tang, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ —— Gông xiềng đã không còn nữa.
Thiên tư thông minh, chỉ dùng ba năm liền hoàn tất toàn bộ chương trình đại học.

Năm 1930, Lý Ninh Ngọc trở về tổ quốc, dưới sự giới thiệu của Lão Tống, chính thức gia nhập Đảng Cộng Sản.

Đêm trước khi về nước, người chồng trên danh nghĩa của cô bất hạnh gặp tai nạn xe cộ qua đời.

Có thể, đây là gông xiềng thứ hai bị phá vỡ trong cuộc đời cô.
Về sau nữa, chính là thời gian nằm vùng ngắn ngủn ở Thượng Hải.

Cuối năm 1931, Lão Thương tiền nhiệm Phó Văn Quân hy sinh, dưới sự an bài của tổ chức, Lý Ninh Ngọc lại một lần nữa đi đến nước Đức.
Hai năm sau, ngày về nước, lão Tống đứng trên bến tàu chờ cô, đã lâu không gặp, hắn vẫn hăng hái như vậy, giống như dáng vẻ năm đó lần đầu gặp mặt.

Lão Tống nói, tổ chức có nhiệm vụ mới, muốn bọn họ giả trang vợ chồng.
Giả trang vợ chồng, phương thức ngụy trang thường dùng nhất của đảng ngầm.

Trong những mối tình cảm nửa thật nửa giả này, lại có bao nhiêu người lâu ngày sinh tình, đùa mà thành thật? Càng huống chi, đối phương còn là bạn thân tri kỷ quen biết nhiều năm.
Vào đêm Lão Tống bày tỏ tâm tình, Lý Ninh Ngọc thừa nhận, bản thân động tâm, đây là lần đầu tiên trong 25 năm qua cô thể nghiệm được tình yêu.


Nhảy vọt qua giai đoạn tình cảm mãnh liệt cùng lãng mạn, nhiều năm ăn ý khiến cho hai người trực tiếp tiến vào thời kỳ hôn nhân bình thản ấm áp.

Đoạn thời gian ở Tây An, có lẽ là thời gian thoải mái nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời phía trước.
Có thể nếu cuộc sống luôn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ có một đứa bé, nhất định là một đứa con gái, lớn lên nó sẽ có dáng vẻ tốt đẹp giống như con gái của Lão Thương —— Cũng không biết tại sao, mỗi khi hai người nhắc tới con gái tương lai, hình ảnh đầu tiên nhảy ra trong đầu Lý Ninh Ngọc, vĩnh viễn là thiếu nữ đã từng gặp qua ở Cố gia năm ấy.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, có thể tình yêu của bọn họ sẽ tiếp tục kéo dài.

Nhưng mà lần truy bắt trên đầu đường Tây An lần đó, mang đi Lão Tống, cũng mang đi con gái duy nhất của bọn họ...
Chuyện cũ quá dài, Cố Hiểu Mộng nghe đến mê mẩn, chống quai hàm dựa trên ghế sa lon, ánh mắt thâm trầm, si ngốc nhìn Lý Ninh Ngọc, tựa hồ đang thất thần.
"Hiểu Mộng, Hiểu Mộng?" Lý Ninh Ngọc nhỏ giọng gọi cô, chẳng lẽ là ghen rồi, sao nửa ngày không nói lời nào, "Có phải em không thích nghe tôi kể những chuyện này?"
Cố Hiểu Mộng bĩu môi một cái, xích tới gần Lý Ninh Ngọc thêm mấy phần, tựa đầu lên vai trái cô như thể giận dỗi, đau lòng nói: "Chị Ngọc, em chỉ là đau lòng chị...!Nếu em sinh sớm mười năm, sớm một chút gặp chị là được rồi.

Có thể ở Nam Kinh, có thể ở Thượng Hải, có thể ở nước Đức, ở nơi nào cũng được, em sẽ cùng chị từ từ lớn lên."
Lý Ninh Ngọc theo lời Cố Hiểu Mộng, tưởng tượng những hình ảnh kia, đột nhiên cũng có chút ao ước.

Không thể hãm sâu vào ảo tưởng, cô khẽ gật đầu, nhéo má Cố Hiểu Mộng một cái, cùng em ấy ở chung một chỗ lâu, bản thân đều trở nên ngây thơ rồi: "Nếu em sinh sớm mười năm, tôi há chẳng phải gọi em một tiếng chị sao?"
"Vậy tốt biết bao a, đổi thành em tới bảo vệ chị." Cố Hiểu Mộng cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy, đột nhiên đổi đề tài, "Chị Ngọc, em còn nhớ, buổi tối cuối cùng ở Cầu Trang, chị cũng nói chuyện Lão Tống với em, khi đó chị nói, chị sẽ không lại yêu bất kỳ ai...!Chị lúc ấy thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Tôi..." Lý Ninh Ngọc nghiêng mặt qua đối mặt với cô, từ góc này nhìn sang, biểu tình vô tội tò mò của cô gái nhỏ nhìn rất khả ái động lòng người.

Lý Ninh Ngọc không khỏi dừng lại nửa giây, cổ họng giật giật lên xuống, thản nhiên thừa nhận nói, "Tôi nói dối đó."
Kỳ thực ngay cả bản thân Lý Ninh Ngọc cũng không biết, bắt đầu từ lúc nào nảy sinh tình cảm khác biệt với Cố Hiểu Mộng, cô luôn có thói quen đem mọi vấn đề nghiên cứu rõ ràng, nhưng đối với vấn đề này, cô lại không muốn tra cứu —— Căn nguyên không hề quan trọng, kết quả mới là trọng yếu.

Có thể là vừa gặp đã cảm mến, cũng có thể là sự thay đổi về lượng dẫn đến sự biến đổi về chất, nhưng bất luận như thế nào, Cố Hiểu Mộng cuối cùng vẫn tiến vào đáy lòng cô, ăn sâu bén rễ, không cách nào dứt bỏ được nữa.
"Em biết mà! Hóa ra chị Ngọc đã sớm động tâm với em!" Những cảm giác mê man không xác định trước kia bị tự tin thay thế, Cố Hiểu Mộng cười cong đôi mắt, nhất thời đắc ý vênh váo, đầu ở trên vai trái Lý Ninh Ngọc cọ cọ một cái, sợi tóc như có như không phe phẩy bên quai hàm cô.

Giống như một con sư tử không chút nào phòng bị, ngây thơ đi vào cạm bẫy của thợ săn, căn bản không biết lời nói và động tác của bản thân có bao nhiêu nguy hiểm.
"Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc thử kêu một tiếng, Cố Hiểu Mộng ngước mặt, đối diện tròng mắt cô.
Ánh mắt cô gái nhỏ ấp ủ theo ái ý ngập tràn, nghiêm túc thâm tình ngắm nhìn bản thân, hô hấp dần dần nặng hơn đánh vào trên cổ, có chút ngứa ngáy, khiến cho trái tim Lý Ninh Ngọc cảm thấy rối loạn.
Cô cúi đầu, nụ hôn mềm mại đột nhiên rơi xuống, nhẹ nhàng in lên môi Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng sửng sốt nửa giây, kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm thụ nụ hôn này.

Cảm giác đụng chạm người yêu tinh tế mà ôn nhu, mang theo chút hương khí thanh lãnh, làm cho người như mê như say.

Cô không dám hô hấp, cũng không biết nên làm sao hô hấp —— Hóa ra người có thể sống nhờ khí CO2, chỉ cần có tình yêu.
Tôi sẽ không lại yêu bất kỳ ai, chỉ có em là ngoại lệ..