Đêm đã khuya, hành lang âm u hun hút không một bóng người.
Lý Ninh Ngọc ra khỏi phòng của Lý Sĩ Quần, bước chân nặng nề hướng về phòng 301.
Cuộc đối thoại ban nãy còn rành rành trước mắt, cô không khỏi xoắn chặt hàng mày —— Chưa từng nghĩ chuyện sẽ phát triển thành như vậy, quả thực so với kịch Shakespeare còn ly kỳ hoang đường hơn.
Tuy bản thân đã dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Lý Sĩ Quần, nhưng với phong cách hành sự của hắn, tất nhiên sẽ lại tới thuyết phục.
Đến lúc đó, chỉ sợ không tiện cự tuyệt nữa.
Bĩnh tĩnh suy nghĩ thì, tình huống hiện tại xem như là vui buồn lẫn lộn.
Vui chính là, Lý Sĩ Quần không chút hoài nghi cô chính là Lý Ninh Ngọc.
Xem ra lớp da "Thẩm Ngọc Điệp" này đã rất vững chắc rồi, về sau cho dù lại có người nói cô có điểm tương tự Lý Ninh Ngọc, cũng có thể giải thích là vì làm thế thân nên tận lực bắt chước.
Buồn chính là, tình cảm của Cố Hiểu Mộng dành cho mình lại dễ dàng bị người ngoài nhìn thấu như vậy, nhưng hôm nay em ấy rõ ràng đã che giấu rất tốt, rốt cuộc là xảy ra sơ suất ở đâu? Lý Ninh Ngọc biết rõ, loại nam nhân thô tâm như Lý Sĩ Quần sẽ không nghĩ tới phương diện này, càng sẽ không nghĩ tới chủ ý như "mỹ nhân kế", vậy thì kẻ đầu têu nhất định là Từ Mạn Trinh, nhưng Từ Mạn Trinh vì sao phải làm vậy, cô ta rốt cuộc biết được gì, đến cuối cùng có mục đích gì?
Móc ra chìa khóa, mở cửa phòng.
Xác nhận không gặp nguy hiểm, Lý Ninh Ngọc mới đi vào phòng, nhanh chóng mò đến công tắc, mở đèn lên, trở tay khóa cửa lại.
Cởi áo khoác xuống tiện tay đặt trên ghế dựa, cô không vội ngồi xuống, mà trước tiên đem góc bàn, đầu giường, gối đầu, rèm cửa, toàn bộ ngóc ngách trong nhà sờ qua một lần, một loạt động tác mây trôi nước chảy, chưa tới nửa khắc đã rà soát hầu như toàn bộ —— Bản năng gián điệp đã khiến cô hình thành ký ức cơ thể, mỗi khi bước vào không gian xa lạ, nhất định phải cẩn thận kiểm tra một phen mới yên tâm.
Chỉ còn lại phòng tắm chưa nhìn qua.
Lý Ninh Ngọc thở dài, nhón chân đến gần phòng tắm.
Nhẹ nhàng vặn nắm cửa phòng tắm nửa vòng, cô bất chợt nhíu mày.
"Cộc cộc cộc" —— Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, cô chỉ đành buông tay, đi mở cửa trước.
Đúng như dự liệu, người đến là Từ Mạn Trinh.
"Đã trễ thế này rồi, Từ bí thư có chuyện gì không?" Lý Ninh Ngọc đứng cách khe cửa nói chuyện với Từ Mạn Trinh, dường như không định để đối phương vào trong.
"Đã trễ thế này, đương nhiên là có chuyện mới quấy rầy." Từ Mạn Trinh khẽ mỉm cười, liếc mắt xuống nhìn xích chống trộm, "Thẩm sở trưởng không mời tôi đi vào sao?"
Lý Ninh Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt ý vị sâu xa, muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn phải gỡ xuống xích chống trộm, mở rộng cửa ra.
Từ Mạn Trinh tự vào không cần mời, quan sát một vòng, cuối cùng chọn một ghế sa lon ngồi xuống.
"Từ bí thư có lời gì xin cứ nói thẳng." Lý Ninh Ngọc đóng cửa lại, khoanh hai tay, quay người nhìn về phía Từ Mạn Trinh, mặt hơi có vẻ mệt mỏi, "Tôi còn muốn sớm một chút nghỉ ngơi."
"Thẩm sở trưởng hình như biết tôi muốn nói gì?" Từ Mạn Trinh ẩn ý hỏi.
"Là Lý chủ nhiệm cử cô tới chứ gì?" Lý Ninh Ngọc hỏi ngược lại.
"Vậy tôi cũng không vòng vo nữa." Từ Mạn Trinh cười nói, "Tôi biết, Thẩm sở trưởng xuất thân thư hương môn đệ, phụ thân là Thẩm Nhược Tân, cử nhân cuối thời nhà Thanh, sau đó bỏ văn theo kinh thương, có chút danh tiếng ở ba trấn vùng Vũ Hán."
Lý Ninh Ngọc khẽ gật đầu, đây đều là tư liệu trong hồ sơ của cô.
Thật sự có người tên là Thẩm Nhược Tân, cũng đích xác là thương nhân Vũ Hán.
Vào năm Dân quốc thứ 25, ông ta làm quen với Fujiwara Kenji, ngay sau đó phản quốc.
Sau biến cố 18/9, ông ta di dời toàn bộ tài sản qua Nhật Bản, đầu năm tiếp theo mang theo vợ con đến Nhật, nhưng trên đường gặp tai nạn chìm thuyền, một nhà ba miệng toàn bộ bị hại.
Nanzo Kumoko lợi dụng chuyện này, thay mận đổi đào, để Thẩm Ngọc Điệp trở thành con gái độc nhất của Thẩm Nhược Tân.
Về phần kinh nghiệm nhậm chức ở bệnh viện Hán Khẩu, đó là di hoa tiếp mộc từ hồ sơ của một người khác.
Bởi vì niên đại đã xa, chuyện cũ khó mà truy cứu kỹ, cộng thêm Nanzo an bài không ít nhân chứng vật chứng, thật giả lẫn lộn, kín đáo chu toàn, đủ để Lý Sĩ Quần tin phục.
"Thẩm sở trưởng 18 tuổi đã bất hạnh lưu lạc Nhật Bản, dõi mắt không ai quen, lại không thông tiếng Nhật.
Đổi lại là tôi, nhất định đã sớm bước vào tuyệt lộ, nhưng Thẩm sở trưởng dù vậy vẫn không chịu nương thân người khác, kiên cường dựa vào di sản của lệnh tôn lăn lộn học xong trường y khoa.
Nhiều năm như vậy, nhất định rất khổ cực."
Từ Mạn Trinh thuộc nằm lòng lý lịch bối cảnh của Thẩm Ngọc Điệp, những tao ngộ này nghe thì bi thảm, nhưng khoản di sản do người cha lưu lại đã đủ để người bình thường tiêu sái cả đời.
Từ Mạn Trinh xem thường nhất thứ người như vậy, nhưng trước mắt vẫn phải tâng bốc đã ——
"Đám ngu dốt kia nói là cô dựa lưng đại thụ dễ hóng mát, nhưng tôi biết, Thẩm sở trưởng toàn dựa vào bản lãnh của mình để gánh lên hai vạch một sao này.
Phần cốt khí này quả thực khiến Mạn Trinh kính nể!"
"Gia phong vốn như vậy, không cần khen ngợi." Lý Ninh Ngọc lễ phép khiêm nhường, cô biết Từ Mạn Trinh là đang muốn khen trước ép sau, lấy lùi để tiến.
"Gia phong? Lệnh tôn lại không quật cường được như vậy." Từ Mạn Trinh đổi đề tài, khuyên, "Bỏ văn theo kinh thương, bỏ tối theo sáng, trong mắt tôi, đây mới là kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt.
Người ở dưới mái hiên, kiêu ngạo lớn mấy đi nữa cũng phải học cách cúi đầu, không cần thiết phải không biết tốt xấu, khăng khăng bắt chước Bá Di hay Thúc Tề!"
Lý Ninh Ngọc trợn tròn mắt: "Tôi là thiếu tá của đảng và nhà nước, không phải là kỹ nữ! Muốn tìm người bán rẻ tiếng cười, các người nên đi Paramount, đi Đại Đô Hội!"
Từ Mạn Trinh cười: "Cái gì mà kỹ nữ bán rẻ tiếng cười, nói thật khó nghe.
Đều là nữ nhân, tôi dĩ nhiên hiểu được suy nghĩ của Thẩm sở trưởng —— Cô là sợ bị người đâm cột sống, mắng cô là kẻ nịnh nọt, vì leo cành cao mà bán đứng nhan sắc lấy lòng cả nữ nhân."
Lý Ninh Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không nhìn nữa, nhân tiện thầm liếc xéo phòng tắm một cái: "Những lời này ban nãy Lý chủ nhiệm đã nói qua, Từ bí thư không cần phí miệng lưỡi nữa."
"Aiz, Thẩm sở trưởng, nếu đã đóng cửa lại rồi, tôi liền nói thẳng một chút vậy." Từ Mạn Trinh không hề phát hiện cái liếc mắt kia của Lý Ninh Ngọc, vẫn khuyên, "Trang phục xinh đẹp mấy đi nữa, mặc lên người sát lớp da hay sát áo lót, thoải mái hay khó chịu bản thân rõ ràng nhất.
Huống hồ những người như chúng ta, ra cửa liền bị người ta chỉ lỗ mũi mắng là hán gian, đã sớm không có mặt mũi, còn sợ gì mất thể diện?"
Lý Ninh Ngọc đột nhiên đứng dậy, mặt mày tái mét, bày ra dáng điệu muốn tiễn khách.
Từ Mạn Trinh không nhanh không chậm, nhẹ nhàng thả một câu: "Lần trước cô đắc tội Cố gia, nếu không phải Lý chủ nhiệm ra sức bảo vệ, cô tưởng mình bây giờ còn có thể đứng đây giả thanh cao với tôi sao?"
Kỳ thực không cần Từ Mạn Trinh làm thuyết khách, Lý Ninh Ngọc ngay từ đầu đã biết, bản thân căn bản không cách nào từ chối yêu cầu của Lý Sĩ Quần.
Đứng trên lập trường của Thẩm Ngọc Điệp, cô muốn sống; Đứng trên lập trường của Cô Ảnh, cô phải trở thành tâm phúc của Lý Sĩ Quần.
Những lời khước từ trước đó đều là đang lạt mềm buộc chặt, để kẻ địch buông lỏng cảnh giác —— Dĩ nhiên, phần lớn còn là vì tư tâm của Lý Ninh Ngọc, cô không muốn làm như vậy.
Nếu đổi mục tiêu thành người khác có thể sẽ không khó khăn như vậy, nhưng chính bởi vì là Cố Hiểu Mộng, mới tuyệt đối không được.
"Thế đạo khó khăn, nhất là nữ tử." Từ Mạn Trinh mềm giọng, ánh mắt lộ ra thương hại, "Chúng ta chẳng qua đều là con kiến hôi, muốn sống thì phải hiểu được, tâm nên hướng về ai."
Dứt lời, cô đứng lên, vươn tay cầm lấy hai tay Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc bất mãn rút tay ra, chân mày nhíu chặt, ngồi xuống lại.
"Thẩm sở trưởng cân nhắc thêm một chút xem?"
Trầm mặc hồi lâu, Lý Ninh Ngọc thống khổ hai tay che mặt, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng gật đầu một cái, coi như miễn cưỡng đồng ý: "Chỉ thử một lần."
Từ Mạn Trinh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thành, cô vỗ vỗ bả vai Lý Ninh Ngọc, nửa trêu nửa an ủi: "Nếu không phải gương mặt này của tôi không lọt mắt Cố Hiểu Mộng, loại chuyện tốt này tôi còn không nỡ nhường cô đâu! Đi theo thiên kim Cố gia, dù sao cũng tốt hơn phục vụ nam nhân."
"Từ bí thư nói lời này cứ như chuyện thật sự có thể thành vậy." Lý Ninh Ngọc khinh miệt cười một tiếng, "Nói thật, đến bây giờ tôi còn không tin những lời kia của cô đâu."
"Không tin không sao, làm theo như tôi nói là được." Từ Mạn Trinh liếc nhìn máy quay đĩa trong hộc tủ, nở một nụ cười thần bí, "Cũng không uổng công tôi đặc biệt an bài phòng cô ngay phía trên cô ta."
"Vậy tôi trái lại phải thỉnh giáo xem Từ bí thư muốn để tôi làm gì, không phải nên sắp xếp ngay cách vách mới đúng sao?" Lý Ninh Ngọc theo ánh mắt đối phương nhìn về phía máy quay đĩa, mơ hồ có suy đoán.
"Trụ ngay trên lầu, mới có thể để người dưới lầu nghe được tiếng cô luyện tập khiêu vũ, cồn cào ruột gan, trắng đêm khó ngủ chứ." Giọng điệu Từ Mạn Trinh vô cùng ái muội, làm Lý Ninh Ngọc chán ghét hết sức.
"Khiêu vũ?"
"Theo tôi được biết, ngày Cố Hiểu Mộng sinh nhật 25 tuổi, từng cùng Lý Ninh Ngọc ở Cầu Trang khiêu vũ một điệu nhạc, bài Giọng Xuân." Từ Mạn Trinh tràn đầy tự tin với kế hoạch của mình, "Tối mai, chủ nhiệm sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng quy mô nhỏ, đến lúc ấy cô đến mời Cố tiểu thư nhảy một bản Giọng Xuân, tôi nghĩ cô ta sẽ không cự tuyệt."
"Cô ta đúng là sẽ không cự tuyệt." Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái, ánh mắt bỗng trở nên ác liệt, nhấn từng câu từng chữ: "Chỉ giết tôi thôi!"
"Aiz, đừng nói lung tung.
Có Lý chủ nhiệm ở đó, cô sợ cái gì!" Từ Mạn Trinh chỉ chỉ máy quay đĩa, lại vỗ vỗ bả vai cô, "Đĩa nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, Thẩm sở trưởng tranh thủ thời gian, luyện tập nhiều vào."
Lý Ninh Ngọc nắm chặt quyền, hoang đường, quá hoang đường.
Từ Mạn Trinh bộc lộ mục đích thực sự quá mạnh, mạnh đến mức muốn không sinh nghi cũng khó, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhìn thấu bất mãn của cô, Từ Mạn Trinh lại nhắc nhở: "Thẩm sở trưởng, có qua có lại mới toại lòng nhau, đây không phải là việc khó."
"Yên tâm, chuyện đã đáp ứng tôi sẽ không đổi ý." Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
"Vậy thì tốt." Từ Mạn Trinh đứng dậy, gật đầu lễ phép cười một tiếng, "Đã trễ thế này rồi, tôi không quấy rầy nữa, Thẩm sở trưởng sớm nghỉ ngơi đi."
Tiễn đi Từ Mạn Trinh, Lý Ninh Ngọc khóa cửa lại từ đầu.
Thay đổi do dự trước đó, cô không chút nghĩ ngợi đi đến trước máy hát, buông kim xuống, máy hát lập tức truyền ra giai điệu《 Giọng Xuân 》.
Dĩ nhiên không phải muốn khiêu vũ rồi.
Mang theo âm thanh du dương của bản nhạc, Lý Ninh Ngọc đi thẳng tới phòng tắm, giờ phút này cô có chuyện khẩn cấp hơn cần làm —— bắt chuột.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.