Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)

Chương 696: Chỉ đành tung đại chiêu




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Cung Húc qua đầu mới phát hiện có một bóng người.

Ơ? Người này... trông quen thế nhở?

Tuy chỉ gặp duy nhất một lần ở quán bar, nhưng ấn tượng quá khắc sâu, cậu ta muốn quên cũng không quên được.

Đây không phải người bạn tới đón anh Diệp hôm đó sao?

Lúc ấy cậu ta còn suýt hiểu nhầm quan hệ của người này với anh Diệp...

Đã trễ thế rồi, người này vẫn tới cửa làm khách ư?

Hừm, vì sao ánh mắt nhìn mình của người này... đáng sợ như vậy...

Tuy rằng cảm thấy không đúng, nhưng vì tâm trạng hôm nay rất tốt, nên Cung Húc không nghĩ nhiều, làm bộ hào phóng tới cạnh Diệp Oản Oản: "Không sao anh Diệp, anh có khách thì có khách thôi, tiếp đãi người ta rồi người ta cũng phải về mà! Em không ngại!"

Diệp Oản Oản: "..."

Không ngại cái đầu cậu ấy!


Vào lúc này, Diệp Oản Oản rất muốn bóp chết vị công tử này!

Cô cẩn thận nhìn sang phía Tư Dạ Hàn... chỉ liếc một cái... biểu cảm của anh thật khiến cô khϊếp vía.

Ánh mắt Tư Dạ Hàn nhạt nhạt lướt qua cô và Cung Húc, giọng nói khàn khàn: "Khách?"

Vừa thấy biểu cảm và giọng nói của anh, Diệp Oản Oản liền biết anh đang cực kì tức giận.

Diệp Oản Oản đau đầu đỡ trán, rên thầm trong bụng. Bảo bảo á, anh đừng quậy nữa, em đang giả nam mà, tuyệt đối không có ý khác!

Hơn nữa anh dùng ngón chân ngẫm lại đi, em đâu có khả năng bỏ anh để vượt tường với Cung Húc, anh đừng không tin tưởng về anh thế chứ!

Đáng chết, nhất định là do Tư Hạ cứ luôn mồm nói cái gì mà "trăm hoa đua nở khiến người ta hoa mắt", châm ngòi nói cô sẽ bị tiểu thịt tươi trong giới giải trí câu mất...


Diệp Oản Oản thoáng sáp lại gần Tư Dạ Hàn, thì thầm bên tai anh: "Tư Dạ Hàn, em đã giải thích nhiều lần rồi, Lạc Thần hay Cung Húc đều chỉ là nghệ sĩ của em, hôm nay ở cuộc họp báo, cứu cậu ấy chỉ vì chức trách. Cậu ta vừa nói thế cũng vì trong mắt cậu ấy em là đàn ông, không có ý gì cả, anh ăn giấm như thế thì quá không nói đạo lý rồi! Đừng vô cớ gây rối mà!"

"À, vô cớ gây rối... rất tốt..." Tư Dạ Hàn thấp giọng cười một tiếng, gằn từng chữ một kia, giọng nói kia thật giống hầm bằng khiến người ta phát lạnh...

Diệp Oản Oản hận không thể cho mình một bạt tay, cô nói sai rồi, đúng là càng loạn càng sai mà.

Biết rõ trước mắt không thể giảng đạo lý với anh, tương tự lúc bạn gái tức giận vậy, tuyệt đối không được giảng đạo lý với cô ấy, cô ấy mới chính là đạo lý!


Trong đầu Diệp Oản Oản lại nhảy số, quả thật ôm một bụng tức, cô bực bội kéo kéo cà vạt, nhìn sang tên đầu xỏ đang đứng cách đó không xa: "Cung Húc, mẹ nó cậu tới đây cho tôi!"

"Hả? Em sao? Sao... sao thế anh Diệp..." Cung Húc bày ra vẻ vô tội chỉ vào mặt mình, sau đó cẩn thận bước qua.

Sao biểu cảm của anh Diệp đáng sợ thế nhỉ, cậu ta làm sai gì rồi?

Diệp Oản Oản kéo cà vạt ném xuống mặt đất, sau đó sải bước tiến đến trước mặt đại ma vương đang ở ranh giới có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

"Nhìn kĩ cho tôi."

Diệp Oản Oản quay đầu nói với Cung Húc rồi nắm lấy cổ áo Tư Dạ Hàn, kéo cổ áo anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi anh.