Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"A! Đông Tử, cậu có thấy Cung Húc siêu đẹp trai không!" Tiểu Tình ngưỡng mộ ôm mặt: "Hừ, cho các người không nói lý! Cho các người ức hiếp người khác! Bây giờ đụng phải chuyện càng vô lý, càng ức hiếp người rồi đấy!"
Trợ lý của Cung Húc: "Ặc..."
Câu này là đang khen hay là mắng Cung Húc vậy?
Chỉ là trợ lý của Lạc Thần khó có dịp đồng tình mà gật đầu, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh, ngang ngược vô lý của nghệ sĩ nhà mình rất đẹp trai.
Lăng Thiếu Triết tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, lại chẳng thể làm được gì Cung Húc, anh ta có thể dùng tiền chèn ép Lạc Thần, nhưng còn Cung Húc? Sao có thể!
Cùng Cung Húc so tiền? Cậu ta có thể dùng tiền đập chết người đấy!
Cung Húc tỏ ra vênh váo như một nhị thế tổ* chính hiệu: "Còn chờ cái gì nữa, mau cởi đồ ra! Mặc quần áo của tiểu gia thoải mái vậy sao?"
Lăng Thiếu Triết: "Cậu..."
Vạn San San nổi đóa: "Cung Húc, anh đừng khinh người quá đáng!"
Mấy nghệ sĩ của Hoàng Thiên cũng sôi nổi phụ họa.
"Cung Húc, anh đúng là ngang ngược vô lý mà!"
"Thật sự rất quá đáng, chơi bài lớn như thế*!"
(*) Chơi bài lớn: Ỷ mạnh hiếp yếu
Cung Húc cười tủm tỉm, tâm trạng rất tốt: "À, hóa ra các người cũng cảm thấy tôi chơi bài lớn hơn Lăng Thiếu Triết của các người à? Không tệ không tệ, rất tự giác!"
"Anh... anh anh..."
Cung Húc là một kẻ dầu muối đều không ăn, cả đám người nói hơn nửa ngày vẫn không lấy được chút lợi nào, mà còn bị cậu ta chọc cho tức chết.
"Cung Húc, chờ tôi phát đoạn video này lên mạng, xem anh còn kiêu ngạo được nữa không!"
Cô ta mở video lên, trong video ghi lại cảnh từ lúc Cung Húc hắt cà phê lên người Lăng Thiếu Triết.
Thấy thế, Lạc Thần và hai trợ lý bên cạnh đều biến sắc.
Quá hèn hạ! Lại chơi trò cắt câu lấy nghĩa!
Trong lúc Lạc Thần và hai trợ lý còn đang lo lắng, Cung Húc lại bật cười thành tiếng, nhìn Vạn San San như một con ngu: "Chậc, chỉ như vậy mà muốn uy hiếp tiểu gia? Tiểu gia còn có thể kiêu ngạo hơn nữa cơ, cô tin hay không?"
Nhìn thấy phản ứng của Cung Húc, Vạn San San ngây ngốc, biểu cảm đắc ý trên mặt cũng trở nên cứng đờ.
Dùng chiêu này để uy hiếp người khác có lẽ còn được, nhưng muốn uy hiếp Cung Húc ư?
Cung Húc nhìn về phía Đông Tử: "Đi, mua thêm cho tiểu gia chục ly cà phê nữa! Tiểu gia hất thêm vài lần nữa, để, cô, ta, chậm, rãi, quay, đủ!"
Những nghệ sĩ vô danh bên phía Hoàng Thiên nghe vậy đều không dám ho he, mặt mũi Lăng Thiếu Triết thì trắng bệch, không vui nhìn sang Vạn San San.
Nếu không phải con ả này tự cho mình thông minh, sao anh ta có thể rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ!
Vạn San San sốt sắng không thôi, cô ta nào biết Cung Húc khó chơi như vậy? Thật là đao thương bất nhập, dầu muối không ăn!
Mắt thấy sự việc nháo đến mức không thể thu tay, Vạn San San đột nhiên nhớ đến tin đồn Cung Húc rất sợ người đại diện mới, vì thế buộc miệng thốt ra: "Cung Húc, anh dám! Nếu người đại diện của anh biết, tôi xem anh muốn giải thích với anh ta ra sao!"
Biểu cảm của Cung Húc đột nhiên cứng đờ.
Vạn San San chỉ thuận miệng thử xem, không ngờ lại thành công thật, vừa thấy biểu cảm của Cung Húc thì lập tức vui mừng quá đỗi: "Ha ha ha... Anh kiêu ngạo nữa đi! Tiếp tục kiêu ngạo nữa đi! Nếu không sợ người đại diện biết thì tiếp tục nháo đi!"