Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Có đôi lúc tạo hình và trang phục có ảnh hưởng rất lớn đối đối một người, loại ảnh hưởng này theo chiều từ ngoài vào trong.
Khí chất phóng khoáng trên người Diệp Mộ Phàm đương nhiên không thể kiềm chế được, khí chất quý công tử dạo chơi nhân gian dường như đã trở về.
So với trạng thái tối tăm hận đời trước kia, quả nhiên bộ dạng này tương đối thuận mắt.
"Không tệ, rất đẹp, bộ này cũng mua đi." Diệp Oản Oản hài lòng gật đầu.
"Haiz, vẫn là chất vải thượng hạng mặc thoải mái hơn, em xem những bộ quần áo vỉa hè trước kia của anh đi, ăn mặc như thế khiến làn da mẫn cảm của anh phát sởi rồi!" Diệp Mộ Phàm giơ cổ tay lên, làm lộ ra đoạn đoạn tay có vài nốt sởi màu đỏ.
Diệp Oản Oản cạn ngôn: "Anh bị bệnh công tử thì đúng hơn..."
"Có sao? Em cảm thấy em vẫn tốt chán mà!" Diệp Oản Oản chớp chớp mắt.
Mấy năm nay cô đều không thấy mẫn cảm...
Quả nhiên trước kia được chiều quá nên sinh tật rồi!
Diệp Oản Oản không để tâm đến vấn đề này cho lắm, chỉ vào một bộ vest màu xanh lam cách đó không xa: "Anh thử bộ kia đi."
"Bộ màu đậm kia á?"
"Đúng vậy."
"Không phải chứ? Mắt của em có vấn đề hả, bộ đồ kia rõ ràng không hợp với khí chất của anh!"
"Ai nói mua cho anh?" Diệp Oản Oản nhướng mày.
"Để anh mặc thử mà không mua cho anh thì mua cho ai..." Diệp Mộ Phàm nói được nửa chừng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt lập tức chuyển đen, hỏi. "Không phải... em mua cho thằng ất ơ đó chứ?"
Sắc mặt Diệp Mộ Phàm càng đen hơn, nghiêm túc bước đến trước mặt Diệp Oản Oản: "Em lại mua cho cậu ta quần áo đắt như vậy? Oản Oản, em chắc chắn tên nhóc đó thật lòng chứ? Em nhất định phải suy nghĩ kĩ, đàn ông hiện giờ không có mấy ai tốt cả!"
Nghe câu "đàn ông hiện giờ không có mấy ai tốt cả" xuất phát từ miệng của Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản cảm thấy rất chi là ba chấm, mắng người ta thì thôi còn mắng luôn cả mình?
Diệp Mộ Phàm: "Oản Oản, em đừng cho là không đúng, lỡ như cậu ta thấy em vừa xinh vừa có tiền, muốn lừa tiền lừa sắc của em thì phải làm sao bây giờ?"
Nghe được câu này, Diệp Oản Oản càng thêm hết chỗ nói.
Diệp Oản Oản: "Lừa tiền... lừa sắc...?"
Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản cạn ngôn tập ba, cuối cùng thành khẩn nói: "Anh, anh nghĩ nhiều rồi. Nếu như lừa tiền lừa sắc thì cũng là em lừa mới đúng!"
"Em có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau mặc cho em xem đi!" Diệp Oản Oản thúc giục.
Dưới sự thúc giục của Diệp Oản Oản, Diệp Mộ Phàm không cam tâm tiến vào phòng thử đồ.
Vài phút sau, anh xụ mặt bước ra: "Được chưa?"
Diệp Oản Oản vuốt cằm, quan sát thật lâu: "Chẹp, sao cứ thấy quái quái ấy nhỉ?"
"Đã nói không hợp với anh rồi mà!" Diệp Mộ Phàm tức giận mở miệng.
Nói xong, anh lại thử thăm dò: "Bạn trai em trông thế nào, là loại hình gì? Nói cho anh nghe!"
Diệp Oản Oản cân nhắc từ ngữ, sau đó đáp: "Trông thế nào hả... đại khái là lấy giá trị nhan sắc của anh nhân với một trăm."
Sắc mặt Diệp Mộ Phàm đen như đít nồi: "Em mạnh miệng như thế mà không sợ cắn lưỡi à!"
Gene của Diệp gia rất tốt, đều là tuấn nam mĩ nữ, anh đặc biệt là người có giá trị nhan sắc rất cao, dẫn đến em gái từ nhỏ đã theo phe nhan khống, nói bạn trai Oản Oản đẹp trai thì anh tin, nhưng nếu nói gấp trăm lần của anh thì quá khoa trương rồi!