Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Chương 520: Sao đánh thắng được




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Cuối cùng Tống Tĩnh bị phạt tới Chấp Pháp Đường, Lưu Ảnh bị cắt chức.

Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, bầu không khí trong phòng khách có chút nặng nề.

Thập Nhất cầm nhẫn trong tay, ho nhẹ một tiếng. Chưa đợi cậu ta mở miệng, Lưu Ảnh đã lạnh mặt lên tiếng trước: "Đừng quá đắc ý, tôi sẽ lấy chiếc nhẫn này về nhanh thôi."

Lưu Ảnh nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.

Tống Tĩnh liếc Thập Nhất một cái, cũng vội theo sau.

Thập Nhất chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói, xấu hổ đứng tại chỗ.

Một ám vệ không quen biết Thập Nhất nói: "Thật kiêu ngạo mà!"

"Có ý gì? Lưu Ảnh phạm sai lầm nên mới mất chức, cũng không phải đội trưởng nhà tôi đoạt chức của anh ta!"

Thập Nhất thở dài, bất đắc dĩ nói: "Chỉ trách tôi tài nghệ không bằng người."

Tuy thân thủ của cậu ta không tệ, nhưng chưa bao giờ thắng Lưu Ảnh.

Bởi vì Lưu Ảnh phạm sai lầm nên vị trí tổng đội trưởng này mới thuộc về cậu ta.

Mấy tháng nữa tới thời gian xét duyệt tổng đội trưởng rồi. Thời gian ngắn như vậy, cậu ta sao đánh thắng Lưu Ảnh được đây?

Vị trí tổng đội trưởng này, sợ rằng cậu ta đảm đương không được bao lâu đâu...

Sau khi uống xong hai ly nước gừng, Tư Dạ Hàn mới cho phép cô ra khỏi cửa.

Cô hẹn Giang Yên Nhiên và Sở Phong gặp mặt.

Trước khi đi, cô có mang theo album trước kia Hàn Thiên Vũ đưa cho cô theo.

Lúc trước cô quá bận nên không có thời gian tặng cho Giang Yên Nhiên.

Lúc ấy cô có nói mình có một người bạn là fan của Hàn Thiên Vũ, vì vậy Hàn Thiên Vũ đã tặng cô mười cuốn album.

Lỡ như lát nữa tiểu tử Sở Phong kia thật sự làm ra việc gì có lỗi với Yên Nhiên...

Có lẽ idol sẽ trấn an cô ấy được một chút.

Nhưng mà cô vẫn cảm thấy việc này có hiểu lầm gì đó.

Một nhà hàng cạnh trường đại học, Diệp Oản Oản ngồi đối diện với Giang Yên Nhiên.

"Yên Nhiên, tối qua cậu có xảy ả việc gì không?" Diệp Oản Oản không yên tâm hỏi.

Giang Yên Nhiên lắc đầu: "Tớ uống nhiều quá, chỉ nhớ tối qua cậu tới, sau đó khuyên tớ về... Xảy ra chuyện gì? Tối qua là cậu đưa tớ về sao?"

Lúc ấy Giang Yên Nhiên cũng uống say, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Oản Oản thở phào, để tránh cô cấy lo lắng, vì vậy không nói ra chuyện hôm qua: "Không sao, là tớ đưa cậu về."

Diệp Oản Oản nhìn thời gian trên di động: "Sao tên nhóc Sở Phong kia còn chưa đến?"

Nếu không chột dạ vì sao không đến?

So sánh với trạng thái đêm qua, hôm nay Giang Yên Nhiên đã trấn định không ít, sợ rằng đã nghĩ tới kết quả xấu nhất.

Hai người đợi Sở Phong hơn nửa tiếng.

Thiếu niên mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, thở hồng hộc chạy tới.

"Yên Nhiên! Xin lỗi, anh đến muộn!" Sở Phong thở hổn hển.

"Cậu bận cái gì? Sao giờ mới đến?" Diệp Oản Oản hỏi, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Sở Phong hơi lãng tránh ánh mắt của cô: "Ách, không... không làm gì cả... Trên đường kẹt xe..."

Ánh mắt Diệp Oản Oản lạnh xuống: "Cậu nói kẹt xe giờ này?"

Giang Yên Nhiên chỉ trầm mặc ngồi một chỗ, không hề nói gì.

"Đúng vậy... Bởi vì trên đường có tai nạn..." Sở Phong trả lời lắp bắp.

Nhìn Sở Phong không biết nói dối lại học nói dối, Diệp Oản Oản lười nhiều lời với cậu ta, trực tiếp đưa tấm ảnh Giang Yên Nhiên gửi cho mình đến trước mặt Sở Phong: "Lại đi cùng cô gái này phải không?"